Phó Nguyên Lệnh sau khi tắm rửa thay quần áo xong, bưng một chén yến sào vừa ăn vừa nghe Nguyên Lễ tường thuật trực tiếp tại hiện trường.
“Toại di nương thật sự mất mặt, một bó tuổi rồi còn quỳ ở ngoài cửa viện, người qua người lại nhiều như vậy, sau này e là không dám gặp ai nữa.” Nguyên Lễ tấm tắc hai tiếng nói.
“Đây cũng là đáng đời, nhìn Hạ di nương và La di nương xem, sao người ta lại không bị phạt quỳ?” Nguyên Trí hừ lạnh một tiếng: “Cô thái thái dẫn biểu tiểu thư về phủ lâu như vậy, trong phủ hành xử như thế nào Toại di nương không biết sao? Chỉ là giả câm giả điếc mà thôi.”
“Đúng vậy, Lục cô gia phủ chúng ta không quản được, cô thái thái là con gái đã gả ra ngoài cũng phải nể mặt, biểu tiểu thư lại càng không thể đánh đập, nhưng Toại di nương là người trong phủ, lão thái phu nhân còn không thể động vào bà ta sao?”
“Đây nào phải là phạt Toại di nương, đây là phạt cho Phó Tĩnh mẫu tử xem, phạt cho Lục cô gia xem.” Nguyên Tín mỉm cười nói thêm một câu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây