“Bảo nàng đi thì đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?” Lục Thản không kiên nhẫn nói.
Phó Tĩnh thấy phu quân quay lưng về phía bà ta ngủ, sắc mặt rất khó coi, chẳng lẽ để bà ta là trưởng bối đi nịnh nọt một vãn bối sao?
Nói đến, sau khi Phó Nguyên Lệnh được đón về, bà ta thật sự không qua lại với nàn nhiều, trong lòng bà ta không coi nàng là cháu gái.
Lại nghĩ đến địa vị của mình ở nhà họ Lục, Phó Tĩnh chỉ đành nuốt giận vào bụng, nghĩ xem nên làm thế nào mới tốt.
Qua mùng hai tết, trong nhà cũng phải bắt đầu đi thăm hỏi người thân, Phó Nguyên Lệnh vẫn không ra ngoài nhiều, tuy nói là đã hết tang nặng, nhưng nếu không có việc gì quan trọng, vẫn là không ra ngoài để tránh bị người ta nói xấu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây