“Đại Càn ta lãnh thổ rộng lớn, thần dân đông đảo, nhưng mà mỗi vùng miền khác nhau hàng năm đều có tai họa lớn nhỏ giáng xuống. Hạn hán năm kia, sâu bệnh năm ngoái, lũ lụt năm nay, hàng năm triều đình đều chi bạc cứu trợ thiên tai.
Hơn nữa triều đình thương xót bá tánh giảm miễn thuế má, như vậy quốc khố mới ngày càng trống rỗng. Phó Nguyên Lệnh nói thân là thần dân Đại Càn, quốc gia gặp nạn, bọn họ nghĩa bất dung từ. Vì vậy rất nhiều thương hộ tụ tập lại với nhau, tự phát quyên góp bạc cho vùng thiên tai, coi như là báo đáp triều đình.”
Hoàng thượng nghe vậy vẫn có chút chấn động, nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý của con trai, thế nào cũng thấy khó chịu.
Đừng nghe nó nói hay, trong này đã giảm nhẹ vai trò của Phó Nguyên Lệnh, Hoàng thượng không ngốc, suy nghĩ kỹ một chút liền hiểu ra.
Ông ta ở trong cung lo lắng chuyện bạc, Tiểu Cửu nhất định cũng lo lắng thay ông ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây