Đối diện với ánh mắt có chút lạnh lùng của Phó Nguyên Lệnh, Tiêu Cửu Kỳ ho nhẹ một tiếng:
“Ta không định gọi nàng dậy giữa đêm, chỉ là biết nàng ở đây, ta liền nhịn không được muốn đến xem.”
Phó Nguyên Lệnh trong lòng thở dài: “Vào trong nói đi, ngươi ăn cơm trước.”
Cơm cũng chưa ăn, đã chạy đến đây, trong lòng Phó Nguyên Lệnh có cảm giác tê dại khó tả.
Ngoại trừ ông ngoại tổ mẫu và mẫu thân, không có ai quan tâm nàng như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây