Phó Nhân và Phó Nghĩa đều đã lên boong thuyền, Phó Nguyên Lệnh cũng khoác áo choàng lên boong, nghe thấy bọn họ đang bàn bạc.
Sắc mặt La Tắc không được tốt lắm, chắc là vì cảm thấy mất mặt, giờ có chút ngại ngùng khi đối diện với Phó Nguyên Lệnh, nên cúi đầu không nhìn nàng.
Phó Nguyên Lệnh liền ngồi xổm xuống, nhìn hải đồ trải trên boong thuyền, nói với La Tắc:
“Ăn một lần ngã nhớ đời, hơn nữa ngươi còn nhỏ, có thể nhớ được nhiều như vậy đã là không dễ. Thuyền của chúng ta vẫn tốt, chỉ cần tìm một hòn đảo nhỏ gần đây dừng chân là được, nếu không được, chúng ta ngủ lại trên thuyền cũng không sao.”
“Thực ra ta nhớ đường, nhưng không biết tại sao con thuyền này cứ như bị ma ám, cứ xoay vòng vòng.” La Tắc ngẩng đầu nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây