Phó Nguyên Lệnh nghe vậy chỉ khẽ cười, chẳng nói thêm gì, đêm trường mệt mỏi, vội vàng dùng qua bữa cơm rồi lăn ra ngủ.
Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, nàng mở mắt, mới có chút thời gian nghĩ đến Tiêu Cửu Kỳ, giờ này người nơi nao, sống chết ra sao.
Nhưng bặt vô âm tín, nghĩ cũng hoài công.
Nguyên Lễ đẩy cửa vào, thấy cô nương đã dậy, vội bước đến: “Cô nương, trời còn sớm, người nghỉ thêm chút nữa.”
“Không cần, mọi người đều dậy rồi sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây