Nghĩ tới đây, Phó Nguyên Lệnh nhìn Tiêu Cửu Kỳ một cái, lại nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Có vài lời nói ra quá dễ dàng, nhưng muốn làm được lại quá khó.
Cũng như lời hứa năm đó Phó Gia Diễm dành cho mẫu thân nàng, hiện tại nghĩ lại, đó cũng chỉ là lời ngon tiếng ngọt nhất thời, cuối cùng đều là một giấc mơ.
Người như Tiêu Cửu Kỳ, luôn luôn tự cho mình là nhất, hành sự bá đạo, hiện tại hắn thấy nàng tốt, tự nhiên là cái gì cũng nguyện ý, nhưng mấy năm sau thì sao?
“Không nói chuyện ba ngọn núi kia, chính là chuyện Vân Châu cũng vẫn còn đang loay hoay, triều đình còn có thể quản chuyện bên đó sao?” Phó Nguyên Lệnh biết Vân Châu bên kia đang rối loạn, cho dù là Phó Trình hay người của Kiều An Dịch, đều gửi không ít thư về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây