Tiêu Cửu Kỳ hùng hổ ra khỏi cửa, Phó Nguyên Lệnh lại thở dài.
Đám Nguyên Lễ lúc này mới hoàn hồn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết nói gì cho phải.
“Cô nương, người thật sự đồng ý rồi sao?” Nguyên Lễ cẩn thận hỏi.
“Làm hoàng tử phi cũng rất tốt, sau này xem ai còn dám coi thường cô nương nữa. Người Bình Ninh bá phủ chỉ sợ đều phải cung phụng cô nương, ai còn dám tính kế.” Nguyên Tín nói.
“Cửa hoàng gia dễ vào như vậy sao? Ta thấy chuyện này không dễ dàng, Cửu điện hạ nói thì dễ nghe, nhưng trên đầu còn có hoàng thượng và hoàng hậu nương nương.” Nguyên Trí nhíu mày nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây