Đại phu nhân nghe vậy, lông mày giật giật: “Đại cô nương nói vậy là ý gì? Cách khác, cách gì? Nguyên Trinh đọc sách không được, tập võ không xong, nó còn có thể làm gì?”
“Đại bá mẫu đừng nói như vậy, con lại thấy Tam đệ là người có tâm tính kiên cường. Văn không thành võ không xong, không phải là do nó không tốt, mà là Tam đệ tâm có oán hận nhất thời muốn đi đường tắt, cho nên mới không thể tĩnh tâm.”
“Đều là do chúng ta không có bản lĩnh, mới để con cái phải chịu uất ức.” Đại phu nhân lấy khăn lau nước mắt: “Thất thố rồi, để con chê cười.”
“Đại bá mẫu, lúc mẫu thân con mới qua đời, con cũng cảm thấy trời đất sụp đổ, người thân duy nhất trên đời này của con cũng đã rời đi, sau này con cô đơn một mình còn có thể dựa vào ai? Lúc đó con cũng tâm có oán hận, hận ông trời bất công.”
Đại phu nhân nghe Phó Nguyên Lệnh nói như vậy, nhớ đến những gì nàng đã trải qua từ nhỏ, lại nghĩ đến con trai mình, nghiến răng nghiến lợi nói:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây