Phó Nguyên Lệnh thấy con gái đi ra, liền đứng dậy đánh giá nàng, thấy phấn mới đánh trên mặt nàng liền hiểu.
Tiêu Hi Nguyệt vừa nhìn thấy ánh mắt của mẫu thân, phấn vừa đánh xong cũng trôi đi, nước mắt không nhịn được rơi xuống, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Mẫu thân...”
Phó Nguyên Lệnh ôm con gái vào lòng, vỗ về lưng bà: “Ngoan, đừng khóc, lớn như vậy rồi, không sợ người ta chê cười sao?”
“Con không sợ, ai dám chê cười con?”
Tiêu Cửu Kỳ giả vờ như không nghe thấy, Tống Thời Úc cúi đầu uống trà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây