Tống Vân Hàm chạy ra sân, Tống Thời Úc để vú nuôi đi theo chăm sóc, còn mình thì ngồi bên cạnh vợ, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: “Đừng khóc nữa, nhạc mẫu mà nhìn thấy sẽ đau lòng.”
“Ta vui mừng mà.” Tiêu Hi Nguyệt hơi ngại ngùng nói: “Chàng nói xem sao họ lại làm như vậy, đây không phải là cố ý chọc ta khóc sao?”
Tống Thời Úc ở Tây Bắc mấy năm, đã không còn là công tử tuấn tú năm xưa nữa, Tây Bắc gió cát nhiều, khóe mắt hắn đã có vài nếp nhăn nhỏ, lúc này cười lên có vài nếp nhăn nông, lại càng thêm khí chất của nam nhân trưởng thành.
“Nàng theo ta chịu khổ rồi, mấy năm không được gặp phụ mẫu, đều là ta có lỗi với nàng.”
Tống Thời Úc thật sự cảm thấy có lỗi với vợ, lúc thành thân đã hứa hẹn với nàng rất nhiều, nhưng cuối cùng lại để nàng theo hắn đến Tây Bắc chịu khổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây