Tiêu Cửu Kỳ im lặng một lúc, lục tung túi áo mà vẫn không tìm thấy một đồng xu nào, hắn là người không giữ của, phàm là có tiền trong người, không thì mất không thì bị trộm, hoặc là không hiểu sao lại biến mất, dù sao hắn cũng quen với việc túi rỗng hơn mặt.
Tiêu Cửu Kỳ trầm mặc hồi lâu, cảm thấy thật mất mặt, chỉ có thể đen mặt đứng dậy bỏ đi.
Đến ngày hôm sau, hắn cố ý mang theo bạc đến chỗ hôm qua, nhưng không thấy bà lão đâu, bèn hỏi người bên cạnh một câu, mới biết có quản sự nhà họ Phó đến, biết được hai đứa con trai của bà lão có thể ra ngoài làm việc, liền nhận vào cửa hàng của nhà họ Phó làm tiểu nhị, mỗi tháng đều có tiền công, bà lão không cần phải đi ăn xin nữa.
Tiêu Cửu Kỳ: “...”
Sờ sờ thỏi bạc mình cố ý nắm chặt trong tay cả một đường sợ rơi mất, bỗng nhiên cảm thấy mặt nóng bừng, hắn đã không nghĩ tới còn có thể giúp người ta như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây