Tề Hiếu Lâm vừa đi, Hi Nguyệt và Dao Cẩn liền nhìn nhau, Phó Nguyên Lệnh nhìn thấy tiểu xảo của hai người, nói: “Có gì muốn hỏi cứ hỏi.”
“Mẫu thân, người cứ giam giữ hắn lại như vậy sao?” Tiêu Hi Nguyệt hỏi.
“Đương nhiên không phải, chỉ là liên quan đến Tề Tấn, vậy thì liên quan đến Thái hậu nương nương.” Phó Nguyên Lệnh nhìn hai đứa nhỏ: “Các con đều đã lớn rồi, cũng biết điều này có ý nghĩa gì.”
Dương Dao Cẩn mím môi: “Chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy sao?” Vậy thì quá bắt nạt người khác rồi.
“Đương nhiên không phải.” Phó Nguyên Lệnh cười: “Chỉ là chuyện tiếp theo không phải là việc chúng ta có thể làm, chúng ta chỉ cần nhìn là được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây