“Thạch thúc, ngồi xuống nói. Nghĩa thúc và Nhân thúc có khỏe không?” Phó Nguyên Lệnh một năm trước đã cho hai người nghỉ hưu, nhưng bọn họ không chịu ngồi yên, thỉnh thoảng vẫn ra ngoài đi dạo một vòng, giúp đỡ đôi chút.
“Rất khỏe, đại cô nương không cần lo lắng, ăn được, ngủ được, chơi được, có gì mà không khỏe.” Thạch Thừa Chu nói.
Phó Nguyên Lệnh mỉm cười, nhưng nụ cười rất gượng gạo, hiện giờ nàng chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng không được.
“Mời Thạch thúc đến là muốn nhờ thúc làm một việc.” Phó Nguyên Lệnh nhìn Thạch Thừa Chu, nói ngắn gọn sự việc.
Sắc mặt Thạch Thừa Chu biến đổi: “xoạt” một tiếng đứng dậy: “Đáng lẽ ta nên đến bảo vệ đại cô nương khi Vương gia rời kinh, đều là lỗi của ta.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây