Phó Tuyên Y khóc, lần này khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc, lại cố gắng kìm nén, cả người run rẩy, nhỏ giọng nghẹn ngào, thật sự rất đáng thương.
Phó Nguyên Lệnh chậm rãi cúi đầu, cũng không nói rõ được tâm trạng rối bời của mình lúc này là vui mừng nhiều hơn, hay là đồng cảm nhiều hơn, hay là thờ ơ nhiều hơn.
Qua hồi lâu, Phó Tuyên Y mới dần dần bình tĩnh lại, thấy Phó Nguyên Lệnh vẫn không nói gì, nàng ta dường như đã biết câu trả lời, chậm rãi đứng dậy, nhìn nàng.
Nàng ta cố gắng gượng cười, muốn để mình trông không quá chật vật, nhưng không được, khóe mắt cay xè, không cẩn thận liền rơi nước mắt.
Nàng ta ngẩng đầu lên, cố gắng chớp mắt để nước mắt không rơi xuống, bình tĩnh lại tâm trạng, lúc này mới nhìn Phó Nguyên Lệnh nói:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây