Sáng sớm hôm sau, Tiêu Cửu Kỳ liền điểm một đội người rời khỏi kinh thành, làm xong lại có chút không yên tâm, nói với thê tử: “Ta vào cung hỏi thăm tin tức, nàng ở nhà đừng chạy lung tung, chuyện của Kiều Nhĩ Ngọc nếu nàng muốn gặp mặt, ta sẽ cho người lặng lẽ đưa nàng ấy đến phủ, nàng đừng ra ngoài.”
Phó Nguyên Lệnh cười khẩy: “Ta cũng không phải làm bằng bùn…”
“Nhưng ta lo lắng.”
Phó Nguyên Lệnh nghẹn lời, nàng nắm tay Tiêu Cửu Kỳ: “Được, ta nghe chàng.”
Tiêu Cửu Kỳ lúc này mới cười: “Nàng nghỉ ngơi đi, nếu buồn chán thì cho người kể chuyện đến kể chuyện cho nàng nghe.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây