Kho dược liệu của nhà họ Phó có rất nhiều dược liệu quý hiếm, nhân sâm năm sáu mươi năm tuổi trong mắt bọn họ căn bản không tính là nhân sâm, Phó Nguyên Lệnh chỉ tùy tiện chọn một củ đưa tới, chút nào cũng không tiếc.
Nhân sâm thật sự dùng để cứu mạng ít nhất cũng phải trăm năm trở lên, loại này dùng để bồi bổ cơ thể là vừa, hơn nữa đối với nàng mà nói không đáng tiền, nhưng đặt ở Bá phủ cũng coi như là vật phẩm tốt.
“Cũng là trùng hợp năm ngoái được củ nhân sâm này, vẫn luôn cất trong kho, bây giờ lấy ra cho tổ mẫu bồi bổ, mới là nơi tốt nhất cho nó.” Phó Nguyên Lệnh không phải không biết lấy lòng người, chỉ là phải xem tình huống nào.
Như trong mơ, người Bá phủ khinh thường nàng, cho dù nàng nói hay đến đâu, người khác cũng sẽ nói nàng nịnh nọt.
Bây giờ thì khác, nàng nói như vậy, người khác chỉ cho là nàng hiếu thuận.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây