Ôn Lẫm Cận nhìn Lạc Nghi đang thao thao bất tuyệt, niềm vui của cô chắc không chỉ là đã nghĩ rõ thích là gì, mà còn nghĩ rõ về tình cảm với một người khác.
Con người chỉ khi gặp phải chuyện liên quan đến tình yêu mới bắt đầu suy nghĩ về “thích”, dòng suy nghĩ của anh quay trở lại quán cà phê, nhớ đến Trịnh Nam Luân thường đến tìm Lạc Nghi để bàn bạc chuyện quán bar.
Là người này sao?
“Cảm ơn.” Chờ Lạc Nghi nói xong, Ôn Lẫm Cận ôn hòa cảm ơn, chủ đề này không thích hợp để phát triển giữa hai người họ, anh chuyển sang vuốt ve con chó, “Nó tên gì?”
Nói đến tên, vẻ mặt tươi cười của Lạc Nghi biến mất: “Cái Gì Cũng Có.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây