Trịnh Nam Luân nghe xong lập tức hiểu ra, vì bản thân từng trải qua mưa gió, nên muốn che ô cho người khác. Đồng thời cũng có chút tác dụng đồng cảm, đặt những việc mình chưa làm được vào trên người anh ấy.
Ánh mắt anh ấy nhìn Lạc Nghi mang theo chút khác biệt.
“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.”
Anh ấy giơ cao chiếc bánh mà Lạc Nghi đưa cho mình: “Quán bar này không chỉ có tâm huyết của một mình tôi.”
Lạc Nghi gật đầu, khóe miệng khẽ nở một nụ cười, coi như là đáp lại lời Trịnh Nam Luân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây