Lạc Nghi suy nghĩ vài giây: “Em cũng không biết tại sao mình thích câu này, có lẽ là vì rất có hình ảnh, có cảm giác như quay trở lại trước kia.”
Giống như hồi nhỏ mong chờ buổi chiều cha mẹ đi làm về sẽ mang cho mình đồ ăn vặt hoặc đồ chơi, cũng giống như lúc bị Tôn Dịch vu khống, buổi chiều tan ca đứng dậy khỏi quầy pha chế của quán cà phê rồi thấy Ôn Lẫm Cận xuất hiện trước mặt.
Một loại cảm giác vui sướng không thể đoán trước, khó diễn tả.
Ôn Lẫm Cận gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, xem ra trong cuộc sống cần phải cho Lạc Nghi nhiều bất ngờ hơn.
Vé xem nhạc kịch buổi tối mua ở hàng ghế đầu, Lạc Nghi lần đầu tiên xem nhạc kịch, trong mắt đầy vẻ mới lạ. Không chỉ có biểu diễn mà còn tương tác với khán giả, cô hơi ngại ngùng tránh né, người được tương tác không phải cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây