Lạc Nghi nhìn quanh, thì thầm vào tai Ôn Lẫm Cận: “Không ai nhận ra em.”
Nơi này giống như một quán bar khác của Trịnh Nam Luân, vì không ai quen biết ai, nên có thể vui chơi thỏa thích.
Hơn nữa, cô đội mũ, đeo khăn quàng cổ đầy đủ, công tác chuẩn bị rất chu đáo.
Nghe được lý do này, Ôn Lẫm Cận bật cười, chỉ vào bản thân: “Anh biết em mà.”
“Anh khác.” Lạc Nghi nhanh chóng trả lời, “Anh bao dung mọi mặt của em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây