“Căn nhà này là tôi mua mười năm trước, lúc đó con tôi làm việc ở đây, ở được hai năm, sau đó chuyển đến nơi khác, nhà cứ để trống.”
Lạc Nghi hít hít mũi, cảm nhận được sự chênh lệch giàu nghèo. Cô đã nói sao 001 có thể để cô thuê với giá rẻ ở tiểu khu này như vậy, hóa ra là người quen giảm giá.
Phó Ngọc Dung chắc chắn không chỉ có một bất động sản.
Hình như biết Lạc Nghi đang nghĩ gì, Phó Ngọc Dung cười nói: “Sau này cô cũng sẽ có.”
Bà ấy thực sự rất dịu dàng, Lạc Nghi có chút ngưỡng mộ, vị này chắc chắn không phải từ đầu đã có tính cách này, là trải qua quá nhiều cuối cùng mới được tôi luyện như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây