Cô biết cha Dư là người như thế nào, vì vậy cô và Dư Lạc Nghi đều nghi ngờ.
Cha Dư lại cứu cô con gái mà ông ta đã bóc lột hơn mười năm.
Lạc Nghi vừa thấy bình thường lại vừa bất ngờ. Bao nhiêu năm nay cô không rời khỏi nhà họ Dư chẳng phải vì cha mẹ cô chưa hoàn toàn trở nên tồi tệ sao.
Nếu họ thực sự tồi tệ, thì hồi nhỏ họ đã không lấy hết tài sản để cứu cô rồi.
“Hằng ngày ông ấy đối xử với tôi không tốt chút nào.” Dư Lạc Nghi lại khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, “Ông ấy cứ hỏi xin tiền tôi, suốt ngày ở quán trà, tôi ốm ông ấy chẳng hỏi han lấy một câu, mẹ tôi ốm ông ấy cũng mặc kệ, trong mắt ông ấy chỉ có tiền thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây