Nhưng mà, “Gọi xe cũng tiện lắm, anh đưa tôi thì lại phải đi thêm một chuyến về nhà, tốn thời gian ăn tối của anh.”
Ôn Lẫm Cận: “Tôi đưa cô về.”
Cứng mềm không ăn , dầu muối không vào.
... Cũng không đến mức đó, chỉ là hình như ánh mắt của Ôn Lẫm Cận hnói như vậy.
Dưới sự tấn công bằng ánh mắt như vậy, Lạc Nghi nhanh chóng đầu hàng, đúng 6 giờ cô cầm túi rời đi, Ôn Lẫm Cận đi đường nhỏ không bị tắc đường, trên đường đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt còn hỏi Lạc Nghi có muốn xuống mua không.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây