Sau Khi Ta Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Mang Con Tới Tìm Ta Đòi Danh Phận

Chương 9:

Chương Trước Chương Tiếp

Lời vừa dứt, toàn bộ đại điện bỗng lặng ngắt như tờ, đến tiếng kim rơi cũng nghe rõ mồn một.

Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng hiện lên một kịch bản thường thấy trong thoại bản: kiếm tu và phàm nhân một đêm tình nồng, hôm sau liền phủi tay bỏ đi, để lại phàm nhân vất vả nuôi lớn hai đứa trẻ, sau đó tìm đến tiên môn, kết quả kẻ phụ bạc kia không nhận con, còn trở mặt vu oan bôi nhọ thanh danh người ta.

Sắc mặt Phương Dao trầm xuống.

Cảnh Úc run rẩy siết chặt chuôi kiếm: Tên này là bạch liên hoa trong truyền thuyết à?

Thủ Chuyết âm thầm thở dài: Sắc mặt đại sư tỷ không ổn rồi, lát nữa có khi lại trút giận lên đầu bọn họ mất. Đúng là tò mò hại chết mèo mà, ta không nên tới xem náo nhiệt.

Tô Minh Họa thì âm thầm tặc lưỡi: Tên này cao tay thật, bắt thóp sư tỷ dễ như trở bàn tay.

...

Cùng lúc đó trong Huyền Hồ Điện, Tân Tử Bách đang nằm sấp trên ghế dài như quả cà dập, miệng không ngừng kêu la, một tiểu đệ tử cầm thuốc cao đã điều chế xong, đang giúp hắn bôi thuốc ở sau lưng.

“Nhẹ tay thôi, ngươi muốn đau chết ta à!”

Tân Tử Bách đau đến nhe răng trợn mắt, tiểu đệ tử bị mắng thì ấm ức nói: “Sư huynh, ta đã rất nhẹ tay rồi, những vết thương do Tử Điện Tiên quất ra nếu không bôi thuốc thì càng khó lành, huynh cố nhịn chút đi.”

Quá trình bôi thuốc không khác nào chịu cực hình lần hai, Tân Tử Bách trong lòng mắng Phương Dao tới mười vạn lần.

Hai ngày nay đến kỳ phát vật phẩm định kỳ, rất nhiều đệ tử đến Huyền Hồ Điện lĩnh dược, ra ra vào vào, tiếng trò chuyện thỉnh thoảng truyền vào tai Tân Tử Bách.

“Ngươi nghe chưa, Cảnh trưởng lão dẫn về hai đứa trẻ, đưa thẳng đến Chấp Sự Đường rồi.”

“Kỳ lạ thật, vừa rồi Cảnh trưởng lão cũng gọi đại sư tỷ đến Chấp Sự Đường.”

“Chuyện tuyển chọn đệ tử rất quan trọng, thế mà Cảnh trưởng lão lại quay về tông môn sớm, không biết hai đứa trẻ đó lai lịch thế nào?”

“Các ngươi không biết à? Ta nghe mấy đệ tử xuống núi quay về nói ngũ quan của hai đứa trẻ đó cực kỳ giống đại sư tỷ, hiện tại đại sư tỷ cũng bị gọi đến Chấp Sự Đường, thế này còn không rõ sao?”

Tân Tử Bách lập tức dựng thẳng tai lên.

“Trời ạ, không lẽ hai đứa trẻ đó là con của đại sư tỷ?” Đệ tử nọ hít sâu một hơi, biểu cảm vừa khó tin lại vừa hưng phấn như đào được bí mật kinh thiên, “Không thể nào, đại sư tỷ nhìn đâu giống người đi khắp nơi gieo nợ tình, ta cứ tưởng trong mắt tỷ ấy chỉ có kiếm đạo.”

“Thế mới bảo không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Chưởng môn của Kim Dương Tông không phải cũng tiên phong đạo cốt đó sao, kết quả sau lưng lại tư tình với thánh nữ Hợp Hoan Tông, nghe nói đệ tử đơn linh căn mới thu nhận kia chính là con riêng của ông ta và thánh nữ.”

“Mấy chuyện của Kim Dương Tông thì thôi đi, nhưng ngươi nói xem đại sư tỷ sao lại để mắt đến một phàm nhân?”

“Ai biết được, chắc là mê muội đầu óc rồi, nghe nói hai đứa nhỏ đó cũng đã năm sáu tuổi, nghe đâu chưởng môn cũng vì chuyện này mà phá lệ xuất quan sớm, giờ trong Chấp Sự Đường không biết đang náo nhiệt tới cỡ nào.”

Phàm nhân mang theo hai đứa trẻ lên tông môn tìm kẻ phụ tình, tin tức này vốn đã đủ nổ tung, huống hồ đối tượng bị đồn lại là đại sư tỷ xưa nay nổi tiếng thanh tâm quả dục, trong sáng như trăng rằm.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)