Nàng vừa định lên tiếng giải thích, nhưng đột nhiên nhớ lại chuyện bảy năm trước. Khi đó vì muốn tìm một loại linh thảo cho sư muội, nàng đã đi vào sâu trong Cổ Khư, không biết có phải do hít phải độc chướng hay vì nguyên nhân gì khác hay không mà nàng bỗng dưng hôn mê.
Lúc tỉnh lại nàng vẫn còn ở trong Cổ Khư, nhưng thời gian đã trôi qua ba năm.
Nàng bị mất đi ký ức suốt ba năm đó.
Tận sâu trong tiềm thức nàng luôn cảm thấy khoảng thời gian đó vô cùng quan trọng, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không nhớ ra được chút gì.
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến quãng thời gian ấy?
Không thể nào, chỉ vỏn vẹn ba năm, với tính cách của nàng sao có thể yêu một nam nhân rồi sinh con được?
“Cảnh trưởng lão, ta...”
Nàng chưa kịp nói hết câu đã bị Cảnh trưởng lão khoát tay cắt ngang: “Trước tiên ngươi nhìn miếng ngọc bội đeo bên hông bé gái kia đi, có phải vật tùy thân của ngươi không?”
Nàng cúi đầu, ánh mắt quét qua thắt lưng của bé gái, đồng tử lập tức co rút.
Bé gái lau đi nước mắt nơi khóe mắt, ngoan ngoãn tháo miếng ngọc bội xuống, kiễng chân đưa cho nàng:
“Mẫu thân, phụ thân nói đây là tín vật mà người để lại.”
Trường kiếm của Phương Dao bỗng tuột khỏi tay, rơi xuống đất phát ra một tiếng “keng” lanh lảnh, vang vọng khắp đại điện.
Bên ngoài đại điện, Cảnh Úc vừa mới quả quyết nói: “Trên đời này người có dung mạo giống nhau không ít, có khi chỉ là trùng hợp thôi.”
Ai ngờ ngay giây tiếp theo, trường kiếm của đại sư tỷ lại rơi xuống đất.
Ba người đang nghe lén đồng loạt hít sâu một hơi.
Đại sư tỷ từ trước đến nay yêu kiếm như mạng, đây là lần đầu tiên trong đời nàng lỡ tay đánh rơi kiếm.
Có thể khiến nàng thất thố đến mức này, chẳng lẽ hai đứa trẻ kia thực sự là con nàng?
Phương Dao siết chặt ngọc bội trong tay, giọng nói khàn khàn:
“Đây đúng là vật tùy thân của ta.”
Miếng ngọc bội này là di vật của mẫu thân nàng, đã mất tích cùng ký ức ba năm đó.
Nàng mất trí nhớ đến nay đã bốn năm, mà hai đứa trẻ này nhìn xương cốt thì trạc năm, sáu tuổi.
Thời gian vừa vặn trùng khớp.
Nhìn phản ứng của Phương Dao, Cảnh trưởng lão đã có thể xác định chuyện này không sai vào đâu được.
Lúc đầu khi phàm nhân kia tìm đến, ông còn tưởng là kẻ nào đến gây chuyện. Nhưng khi nhìn thấy hai đứa trẻ có dung mạo giống hệt Phương Dao, ông liền ý thức được việc này không đơn giản, lập tức để đệ tử ở lại chân núi duy trì trật tự, còn mình thì vội vàng dẫn họ quay về.
Phương Dao là truyền nhân xuất sắc nhất trong số các đệ tử thân truyền của chưởng môn, cũng là người có khả năng vấn đỉnh Tiên đạo nhất trong tương lai.
Nàng luôn giữ bổn phận, không kiêu căng nóng vội, trước nay chưa từng làm trái quy củ. Vậy mà lần này lại hồ đồ đến mức phạm phải chuyện như thế, thậm chí còn để lại hai đứa trẻ bên ngoài.
Chuyện này một khi truyền ra, không chỉ danh tiếng của nàng bị ảnh hưởng mà cả Linh Tiêu Tông cũng mất hết thể diện.
Cảnh trưởng lão ấn huyệt thái dương, phiền muộn không muốn nhìn nàng thêm, phất tay áo nói: “Ngươi ngồi xuống trước đi, ta đã sai người đi bẩm báo chưởng môn, chờ sư phụ ngươi đến rồi bàn tiếp.”
Phương Dao cũng muốn ngồi xuống để bình tâm lại, nhưng hai “vật trang trí” trên đùi vẫn bám chặt lấy nàng như hai cục tạ ngàn cân, làm nàng không thể động đậy.
Hai đứa bé luyến tiếc không chịu buông tay, trong lòng thầm nghĩ phụ thân nói quả không sai, mẫu thân quả thật rất xinh đẹp, hơn nữa trên người còn có hương thơm nhàn nhạt, không biết là mùi hoa hay hương gỗ, rất dễ chịu.