Sau Khi Ta Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Mang Con Tới Tìm Ta Đòi Danh Phận

Chương 5:

Chương Trước Chương Tiếp

Người đụng vào nàng ta là một thiếu niên dáng người cao gầy, khoác trên mình trường y màu đen bó sát, bên hông đeo kiếm, gương mặt tuấn tú như ngọc, đôi mắt sáng như sao, không ai khác là tiểu sư đệ Cảnh Úc.

Hắn vội vàng hỏi: “Tam sư tỷ có thấy đại sư tỷ không?”

Lời vừa dứt, trong đại điện chợt vọng ra tiếng khóc gọi mẫu thân của hai đứa bé, sắc mặt Cảnh Úc lập tức tái nhợt.

Tô Minh Họa hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cứ ngỡ mình nghe nhầm. Đúng lúc này Thủ Chuyết bước xuống từ bậc thềm trước điện, bị Tô Minh Họa đưa tay cản lại.

“Nhị sư huynh, trong điện rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại có tiếng trẻ con?”

Thủ Chuyết nhìn quanh một vòng, thấy hiện tại không có người ngoài bèn hạ giọng kể lại đầu đuôi sự việc.

“Lúc chúng ta xuống núi thu nhận đệ tử, tình cờ gặp một nam tử phàm nhân dẫn theo hai đứa nhỏ quỳ trước sơn môn, người đó khăng khăng nói rằng đại sư tỷ chính là mẫu thân của chúng. Bây giờ đại sư tỷ đang ở trong điện nhận con...”

Cảnh Úc không nhịn được nữa, sắc mặt đanh lại, lập tức cắt ngang: “Thật nực cười! Một phàm nhân tầm thường nói nhăng nói cuội mà cũng tin được sao? Sao hắn không nói luôn mình là con riêng của sư phụ?”

“Cảnh Úc!” Thủ Chuyết cau mày quát khẽ, “Ngươi cũng quá hồ đồ rồi!”

Sắc mặt Cảnh Úc càng thêm khó coi, lúc đó hắn đứng khá xa nên không nghe rõ lời của phàm nhân kia, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Cảnh trưởng lão khi dẫn người đó cùng hai đứa trẻ lên núi, lại còn gọi Thủ Chuyết đi truyền tin. Chưa kể dung mạo hai đứa trẻ ấy lại vô cùng giống đại sư tỷ.

Trong lòng hắn dâng lên dự cảm chẳng lành, bèn tìm cớ hồi tông, vừa hay bắt gặp tình cảnh này.

Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hắn hít sâu một hơi, cất bước xông thẳng vào trong điện: “Tên phàm nhân kia dám sỉ nhục danh tiết của sư tỷ ta, ta tuyệt đối không bỏ qua cho hắn!”

“Gấp cái gì, cứ xem xét tình hình trước đã.”

Tô Minh Họa nhanh chóng giữ chặt Cảnh Úc lại, sau đó lén lút tiến sát đến cửa điện, nín thở ghé sát tai vào nghe ngóng.

“Chừa chỗ cho ta với.”

Thủ Chuyết vóc người cao lớn, chen vào một cái liền khiến khoảng trống càng thêm chật hẹp. Hắn hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Cảnh trưởng lão chỉ bảo ta truyền tin, không cho ta nghe lén.”

Nhưng hắn cũng rất tò mò mà.

Tô Minh Họa và Cảnh Úc không muốn tranh cãi, đành ngầm chấp nhận việc nhị sư huynh cũng tham gia nghe trộm.

Trong đại điện Chấp Sự Đường, Cảnh trưởng lão đang cau mày, từng câu từng chữ nghiêm khắc tra hỏi Phương Dao:

“Ngươi thực sự không nhận ra hai đứa trẻ này? Nếu thật sự không quen biết, vậy vì sao chúng lại gọi ngươi là mẫu thân? Còn nữa, vì sao dung mạo của chúng lại giống hệt ngươi lúc nhỏ?”

Phương Dao nhập tông từ năm tám tuổi, được chưởng môn thu làm đại đệ tử thân truyền, Cảnh trưởng lão cũng coi như đã chứng kiến nàng trưởng thành. Bé trai trước mặt có cặp mắt và khí chất y hệt nàng, còn bé gái thì chẳng khác nào phiên bản thu nhỏ của nàng lúc bé. Giống đến mức dù có làm huyết thống nghiệm chứng cũng thành dư thừa.

Phương Dao từ kinh ngạc dần trấn định lại, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này thật hoang đường.

Nàng một lòng chuyên chú vào kiếm đạo, chưa từng nảy sinh tình cảm nam nữ với bất kỳ ai. Hơn hai trăm năm qua, ngay cả tay của nam nhân còn chưa từng chạm, sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện hai đứa trẻ?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)