“Chúc mừng chưởng môn! Không ngờ hai đứa nhỏ lại có thiên tư như vậy, tiền đồ của Linh Tiêu Tông ta sau này e rằng không thể đo lường!”
Cảnh trưởng lão là người đầu tiên hoàn hồn, vội vàng chúc mừng Ngu Vọng Khâu.
Đúng là đáng chết, mắt ông ta thật sự quá kém, suýt chút nữa bỏ lỡ một tuệ căn hiếm thấy! Vì thế vội vã nịnh hót vài câu, chỉ mong chưởng môn đại nhân đừng truy cứu việc mình thất trách.
Ngu Vọng Khâu hiển nhiên đã bị chuỗi kinh hỉ này làm cho choáng váng đầu óc, sao còn có thể để tâm đến sai sót nhỏ như vậy của Cảnh trưởng lão. Có điều lời của đối phương lại khiến ông ta chợt nhớ ra một chuyện.
Thân là chưởng môn một phái không thể để lộ vui mừng quá mức, đám đồ đệ còn đang nhìn.
Ông cố tỏ ra trấn định, xoay người bước về phía chủ vị rồi ngồi xuống, bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm. Thế nhưng vì tâm trạng quá kích động, tay không khỏi run lên khiến chén trà va vào khay phát ra tiếng lách cách, suýt nữa làm đổ nước.
Ngu Vọng Khâu vội vàng nhấp một ngụm nhỏ, hắng giọng, khóe miệng vì cố nén cười mà giật giật, quay sang nói với Phương Dao.
“Hai đứa bé tuổi còn nhỏ, Dao Nhi, con cứ giữ bọn trẻ bên người nuôi dưỡng cho tốt. Đợi chúng tròn tám tuổi ta sẽ đích thân chỉ dạy.”
Tuổi tác quy định của Linh Tiêu Tông là có lý do. Ngu Vọng Khâu cho rằng không thể nóng vội, dù thiên tư có tuyệt thế đến đâu cũng phải xây nền móng thật vững. Nếu không, đại lâu lộng lẫy cũng sụp đổ từ một viên gạch, một tấc ngói.
Huống hồ hai đứa nhỏ này vừa mới nhận lại, cũng nên ở cạnh mẫu thân nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm mẫu tử. Đợi ba năm sau ông ta tiếp nhận dạy dỗ chính thức là lúc hợp nhất.
Hai đứa trẻ đều được kiểm tra ra có thiên phú dị thường, Phương Dao cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng nàng lại không cười nổi.
Nàng suy nghĩ một lúc, có chút khó xử nói với Ngu Vọng Khâu: “Sư phụ, đồ nhi có một thỉnh cầu hơi quá đáng.”
“Con cứ nói.”
Ngu Vọng Khâu vừa mới thu nhận được hai tiểu đồ tôn có thiên tư xuất chúng, gương mặt đầy hân hoan, e rằng lúc này nếu Phương Dao muốn đoạt chức chưởng môn, ông ta cũng vui vẻ nhường luôn cho nàng.
“Đồ nhi mong có thể tạm thời giữ kín chuyện linh căn của hai đứa trẻ, chỉ thông báo ra ngoài là song linh căn. Đợi đến khi bọn nhỏ lớn hơn một chút, có đủ năng lực bảo vệ bản thân rồi mới công bố sự thật... Nhất là chuyện A Viên có Huyền Âm chi thể.”
Huyền Âm chi thể giống như thiên sinh kiếm cốt của nàng, là một loại thể chất đặc biệt. Người thường chỉ có mười ba Khí Khiếu để hấp thụ linh khí, còn Huyền Âm chi thể lại nhiều hơn người thường bốn khiếu, tổng cộng mười bảy khiếu, bởi vậy dù là tích tụ linh khí hay tu luyện đều đạt được hiệu quả gấp đôi.
Chính bởi vậy, trong mắt một số tà tu, Huyền Âm chi thể chẳng khác nào một chiếc bình trữ linh di động. Bọn chúng thường lùng bắt những đứa bé mang Huyền Âm chi thể đem về làm lô đỉnh. Cho nên có được thiên phú này chưa hẳn đã là chuyện tốt, cần phải cảnh giác kẻ có tâm địa bất chính lợi dụng.
Ngu Vọng Khâu vừa nghe xong, chỉ cảm thấy hai tiểu đồ tôn của mình quả thực là thiên tư trác tuyệt, đặt trong toàn tu giới đều có thể gọi là kinh thế hãi tục, vậy mà lại không thể khoe ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến ông nghẹn chết sao? Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng có lý.