Cảnh trưởng lão lắc đầu than nhẹ, phụ thân là người phàm, có thể sinh ra một đứa mang đơn linh căn đã là kỳ tích hiếm thấy, cũng không thể cầu quá.
Ngu Vọng Khâu nhìn A Viên vẫn còn ngây thơ chưa hiểu chuyện, trong lòng không khỏi có phần hụt hẫng.
Kết quả như vậy chẳng phải quá tàn nhẫn với đứa nhỏ hay sao?
Ca ca là thiên chi kiêu tử có đơn linh căn, còn nó chỉ là một phàm nhân tầm thường. Hiện giờ nó còn nhỏ, chưa hiểu điều đó nghĩa là gì, nhưng sau này lớn lên, một khi cảm nhận được sự chênh lệch ấy chỉ sợ sẽ đau khổ suốt đời.
Ngu Vọng Khâu hít sâu một hơi, vẫn không cam lòng, tự mình nâng cổ tay Phương Viên đặt lên lại mặt Ngũ Hành Thạch, định kiểm tra thêm lần nữa.
Bàn tay chạm vào mặt đá vẫn không có chút phản ứng nào.
Thế nhưng lần này Ngu Vọng Khâu nhận ra Ngũ Hành Thạch không phải không thay đổi, mà là thay đổi vô cùng tinh vi, tựa như một giọt mưa rơi vào mặt hồ, chỉ dấy lên từng gợn sóng nhè nhẹ, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể phát giác.
Trong đầu ông thoáng lóe lên một khả năng, nén lại tiếng tim đập dồn dập, đầu ngón tay đặt lên mạch tượng của Phương Viên, truyền một tia linh khí chậm rãi tiến vào, nội thị kinh mạch trong cơ thể nó.
Thôi trưởng lão thấy chưởng môn thần sắc nghiêm trọng, bản thân cũng nhìn sang Ngũ Hành Thạch trong suốt kia, nhất thời cũng liên tưởng đến một khả năng, sắc mặt liền biến đổi.
Chốc lát sau, Ngu Vọng Khâu bỗng nhiên mở bừng hai mắt, ném ra một quả bom chấn động.
“Nó không phải không có linh căn, mà là vô sắc linh căn, Huyền Âm chi thể!”
Mọi người vì lời của Ngu Vọng Khâu mà nhất thời rơi vào trầm mặc cùng kinh ngạc kéo dài, tựa như sự yên lặng trước cơn bão lớn sắp ập đến.
Chỉ có Tô Minh Họa là không rõ nguyên do, gãi đầu khó hiểu. Nàng ta biết Huyền Âm chi thể, thứ này giống như thiên sinh kiếm cốt của đại sư tỷ đều là thể chất đặc thù do trời ban, nhưng cái gọi là vô sắc linh căn là thứ gì?
“Nhị sư huynh, vô sắc linh căn là gì?” Tô Minh Họa cảm thấy dường như chỉ có mỗi nàng ta là không biết chuyện này, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, đành nhỏ giọng hỏi Thủ Chuyết bên cạnh.
“Vô sắc linh căn là tồn tại còn hiếm có hơn cả đơn linh căn, không bị hạn chế bởi thuộc tính ngũ hành, có thể tu luyện mọi loại thuật pháp, mà tốc độ tu luyện lại hoàn toàn không thua kém đơn linh căn.”
Thuộc tính linh căn quyết định một người có thể tu luyện loại thuật pháp nào, đồng thời linh căn càng ít càng thuần thì tốc độ học thuật pháp lại càng nhanh.
Người mang ngũ linh căn tuy có thể học được thuật pháp thuộc đủ năm hệ, nhưng cái nào cũng không thể tinh thông, tốc độ tu luyện một ngày của đơn linh căn nếu đổi sang ngũ linh căn thì phải mất đến ngàn ngày.
Còn vô sắc linh căn lại vừa có thể học thuật pháp của ngũ hành, mà tốc độ tu luyện không hề thua kém đơn linh căn, vì vậy so với đơn linh căn càng thêm quý hiếm.
Đơn linh căn tuy hiếm, nhưng chí ít sáu trăm năm trước trong tông môn vẫn từng xuất hiện một người, chính là Ô trưởng lão hiện vẫn đang vân du bên ngoài. Thế nhưng từ khi Linh Tiêu Tông lập tông đến nay đã hơn bảy nghìn năm, lại chưa từng xuất hiện một người nào có vô sắc linh căn, sách vở ghi chép cũng cực kỳ ít ỏi, nên việc Tô Minh Họa chưa từng nghe qua cũng là điều dễ hiểu.