Không phải là dưới tám tuổi không đo được linh căn, mà bởi tuổi còn nhỏ nên tâm tính chưa định, chữ nghĩa còn chưa thông, làm sao có thể kiên nhẫn lĩnh hội những tu tâm pháp quyết thâm ảo, quanh co khó hiểu.
Còn nếu trên mười sáu tuổi mà vẫn chưa đột phá Trúc Cơ, Khí Khiếu đã khép lại, khó mà dẫn khí nhập thể, bởi thế mới có hạn định tuổi tác ngầm như vậy.
Sư phụ không phải không biết tuổi của hai đứa nhỏ kia, Phương Dao vốn tưởng ông chỉ tiện miệng hỏi một câu, nào ngờ Ngu Vọng Khâu nghiêm giọng gật đầu: “Vậy thì vừa khéo, ngươi đi đưa hai đứa trẻ kia đến đây, hôm nay đo một lần xem sao.”
Phương Dao nhận lệnh đến Lăng Vân Phong, không lâu sau đã bế hai đứa bé quay về.
Hai tiểu hồ ly vẫn còn ngơ ngác, nhìn quanh đại điện không hiểu vì sao mẫu thân lại đột nhiên đưa bọn chúng đến nơi này.
A Viên mơ màng đảo mắt một vòng, nhận ra Ngu Vọng Khâu quen thuộc đang ngồi trên thượng tọa, lập tức ngọt ngào lên tiếng chào hỏi: “Gia gia.”
Ngu Vọng Khâu đã nhiều ngày không gặp hai đứa, nhớ nhung khôn nguôi, thấy vậy liền vẫy tay gọi A Viên lại gần. Cục bột nhỏ lập tức buông tay mẫu thân, bước chân ngắn chạy về phía ông.
Lúc Phương Dao tìm thấy hai đứa nhỏ, không biết chúng lôi ở đâu ra một cái gáo nước cũ làm chậu đấu, bên trong nhốt hai con dế, hai huynh muội đang chơi đấu dế, vẻ mặt hết sức vui thích.
Phương Dao thấy vậy không khỏi thở phào, trước đó nàng còn lo lời của Tịch Tri Nam sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của bọn trẻ, nhưng xem ra hai đứa này vô tư, không để bụng chút nào, lo lắng của nàng quả thực là dư thừa.
Ngu Vọng Khâu quay sang hỏi Cảnh trưởng lão đang ngồi phía dưới: “Ngươi mang theo Ngũ Hành Thạch đúng chứ?”
Cảnh trưởng lão đứng dậy, chần chừ đáp: “Mang thì có mang, nhưng hiện tại đo linh căn cho chúng liệu có sớm quá không?”
Lời thì uyển chuyển, nhưng trong lòng thực ra lại nghĩ đo rồi cũng vô ích.
Tư chất của Phương Dao tuy không tệ, nhưng con của nàng với một phàm nhân, khả năng không có linh căn chiếm đến năm phần, còn lại năm phần thì phần lớn là tạp căn ngũ linh kém nhất.
Ngu Vọng Khâu ôm A Viên ngồi lên đầu gối, vòng tay siết lấy cục bột mềm mại mũm mĩm. Trên mặt nở nụ cười vui vẻ, lại bảo với Cảnh trưởng lão: “Không sao, thử một chút cũng không tổn hại gì.”
Lời của chưởng môn không thể làm trái, Cảnh trưởng lão đành bất đắc dĩ tuân mệnh, lấy ra một khối Ngũ Hành Thạch trong tay áo.
Ngũ Hành Thạch dẹt và trơn nhẵn như một tấm gương trong suốt, lớn hơn bàn tay người trưởng thành một vòng. Cách đo cũng rất đơn giản, chỉ cần đặt lòng bàn tay lên bề mặt thạch, màu sắc hiện lên trong đó sẽ biểu thị thuộc tính linh căn.
Theo thứ tự lớn bé, ca ca Phương Chính đo trước.
Nghe nói phải đo linh căn, Phương Chính đầu tiên quay đầu nhìn Phương Dao, thấy nàng khẽ gật đầu mới chậm rãi bước đến trước mặt Cảnh trưởng lão đang cầm Ngũ Hành Thạch.
“Đặt lòng bàn tay lên mặt thạch.” Cảnh trưởng lão dặn dò ngắn gọn.
Như lời Ngu Vọng Khâu nói, chỉ là thử một phen cũng không tốn bao nhiêu sức lực.
Ngay cả Phương Dao cũng cho rằng sư phụ chỉ là nổi hứng nhất thời, khả năng đo ra linh căn không đáng kỳ vọng, bởi chuyện này vốn do trời định, cưỡng cầu cũng chẳng ích gì.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc Phương Chính đặt bàn tay nhỏ bé lên mặt Ngũ Hành Thạch, dị tượng lập tức sinh ra.