“Ngươi nói xem lần này chưởng môn sẽ chọn ai?”
Đệ tử thân truyền của chưởng môn hay trưởng lão so với đệ tử phổ thông không chỉ khác biệt ở tài nguyên chia hàng tháng, mà đãi ngộ và địa vị cũng cách biệt một trời một vực. Bất kể tuổi tác hay thứ tự nhập môn, hễ là đệ tử phổ thông gặp được thân truyền đều phải cúi mình xưng hô một tiếng sư huynh hay sư tỷ, cấp bậc phân minh, không thể vượt lễ.
Trong lòng mỗi đệ tử đều tha thiết mong chờ được điểm danh làm thân truyền.
“Còn phải hỏi sao, tất nhiên là Tịch sư huynh rồi, linh căn có, gia thế cũng có.” Một đệ tử lên tiếng nịnh nọt.
“Phải đó Tịch sư huynh, huynh mà thành thân truyền của chưởng môn thì đừng quên chúng ta, cho chúng ta theo hưởng chút lợi ích với.”
“Đúng vậy Tịch sư huynh, chúng ta còn từng ngủ chung một giường lớn mà.”
Tịch Tri Nam nghe đám đệ tử nịnh hót thì mặt mày rạng rỡ, sự kiêu ngạo trong mắt không thể che giấu.
“Chuyện này dễ thôi, chờ ta thành thân truyền của chưởng môn, nhất định sẽ cho các ngươi đến Huyền Hồ Điện nhận một công việc tốt.”
Dựa vào gia thế địa vị của Tịch gia, lại thêm thiên phú song linh căn của hắn, hắn chính là người xuất sắc nhất trong đám tân đệ tử, huống chi trong nhà đã sớm thông báo trước với bên Ngu Vọng Khâu, thân truyền của chưởng môn lần này không ai khác ngoài hắn.
Tịch Tri Nam đắm chìm trong sự tâng bốc của mọi người, không ngại buông lời khoác lác, hoàn toàn không hay biết toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ đều bị Lưu Ảnh Thạch đồng bộ truyền tới chưởng môn cùng các vị trưởng lão.
Trong đại điện nhất thời tĩnh lặng.
“Đứa nhỏ Tịch gia này quả thật quá mức cuồng vọng.” Cảnh Úc lạnh giọng nói.
Tô Minh Họa gật đầu tán đồng: “Tịch gia cũng được coi là thế gia đại tộc, sao lại dạy dỗ ra đứa trẻ vô lễ đến thế?”
Sắc mặt của Cảnh trưởng lão cũng không mấy dễ coi. Hiện tại người đang chưởng quản Huyền Hồ Điện là đệ tử thân truyền của ông ta, Tân Tử Bách. Việc sai phái tại Huyền Hồ Điện vừa nhàn hạ lại được trả thù lao hậu hĩnh, ai ai cũng muốn được phân đến đó.
Đứa nhỏ kia còn chưa được chọn làm đệ tử thân truyền đã dòm ngó đến chỗ béo bở mà đệ tử ông ta quản lý, chuyện này sao có thể chấp nhận được?
Bởi vậy cũng phụ họa theo: “Đứa trẻ này còn chưa được chọn đã hứa hẹn lợi ích với các đệ tử khác, mượn quyền mưu tư, phẩm hạnh không tốt. Chưởng môn, người cần phải suy xét cẩn trọng.”
Ngu Vọng Khâu không cần Cảnh trưởng lão phải nhắc nhở, sau khi xem xong Lưu Ảnh Thạch, trong lòng ông đã có quyết định từ lâu.
Ông chọn đệ tử vô cùng khắt khe, không chỉ xét đến linh căn và thiên tư mà còn phải hợp nhãn, hợp tính.
Đứa nhỏ Tịch gia kia tuy linh căn tạm được, nhưng cái tính kiêu ngạo, tự cao tự đại thực sự làm người ta không ưa nổi. Huống hồ hành vi và lời nói đối với huynh muội Phương gia khi nãy, Ngu Vọng Khâu đã sớm loại hắn khỏi danh sách ứng tuyển đệ tử thân truyền.
Ông ta lại chợt nhớ mấy hôm nay chưa thấy hai đứa tôn đồ, ánh mắt lướt qua Phương Dao đang đứng hầu bên cạnh Lưu Ảnh Thạch, liền hỏi nàng:
“Dao Nhi, hai đứa trẻ nhà ngươi đã đo linh căn chưa?”
Phương Dao cung kính đáp lời: “Bẩm sư phụ, vẫn chưa.”
Linh Tiêu Tông chiêu mộ đệ tử chỉ cần kiểm tra ra có linh căn thì bất luận xuất thân thế nào đều có thể nhập tông. Tuy nhiên chỉ thu nhận trẻ nhỏ trong độ tuổi từ tám đến mười sáu.