Hắn vừa tròn tám tuổi, là song linh căn kim thổ. Linh căn vốn là thiên phú của tu sĩ, hỏa linh căn thích hợp luyện đan, kim linh căn lại càng hợp với việc luyện kiếm.
Đan Hà Tông là tông môn lấy việc luyện đan làm chủ, đệ tử trong môn đa phần đều là đan tu, nay lại xuất hiện một mầm mống luyện kiếm, đành phải đem gửi đến Linh Tiêu Tông.
Trong lúc Ngu Vọng Khâu xem thư tiến cử, Thôi trưởng lão không khỏi liếc mắt nhìn Phương Dao đứng phía dưới mấy lần.
Trên đường trở về từ Đan Hà Tông, ông đã nghe không ít lời đồn về nàng.
Nói rằng nàng từng tư tình với phàm nhân rồi trở mặt chối bỏ, phàm nhân nọ còn dẫn theo hai đứa trẻ tìm tới tận cửa, hai đứa bé kia lớn đến mức chạy nhảy được luôn rồi... Tin đồn lan đến cả Đan Hà Tông.
Thôi trưởng lão hiểu rõ phẩm hạnh của Phương Dao, đương nhiên không tin những lời đó. Ông mới vừa trở về, còn chưa kịp tìm nàng hỏi cho rõ, trong lòng lại hiếu kỳ vô cùng, chỉ tiếc thời điểm này không tiện mở lời.
Huống hồ Cảnh trưởng lão là người rõ chuyện nhất lại xưa nay khắc khẩu với ông, Thôi trưởng lão đành phải tạm thời đè nén lòng hiếu kỳ đang rục rịch.
Ngu Vọng Khâu xem thư rất nhanh, nội dung thư phần lớn là những lời xã giao khách sáo, nhưng ý chính chỉ có một, hy vọng ông ta có thể thu nhận đứa bé kia làm đệ tử thân truyền. Nếu sau này Linh Tiêu Tông có đệ tử nào muốn học luyện đan cũng có thể đưa sang Đan Hà Tông, chưởng môn sẽ tận tâm chăm sóc.
Thực chất đây chẳng qua là một dạng trao đổi tài nguyên, mỗi lần chiêu mộ đều khó tránh khỏi loại việc này.
Ngu Vọng Khâu đặt thư sang một bên, không lập tức gật đầu đồng ý mà nói với Phương Dao: “Xem thử đứa bé Tịch gia kia đi.”
Phương Dao hiểu ý, đưa linh khí truyền vào Lưu Ảnh Thạch, mặt đá như gương nổi lên từng vòng gợn sóng tựa mặt nước phản chiếu. Cảnh tượng một nơi nào đó ở sườn núi Lăng Vân Phong hiện lên rõ ràng trước mắt mọi người, ngay cả tiếng đối thoại cũng nghe rõ mồn một.
“Ha ha ha, nửa con gà quay cũng đem ra khoe khoang?”
“Đại đệ tử của chưởng môn thông gian với phàm nhân, còn sinh ra hai đứa bé, chắc chính là hai tiểu quỷ này rồi.”
“Thứ rác rưởi như vậy mà cũng coi là bảo vật, thế thì khỏi chơi nữa.”
“Không chơi thì không chơi, ca ca, chúng ta đi thôi.”
Sau khi được rót linh khí vào, Lưu Ảnh Thạch sẽ định vị được người cần tìm trong phạm vi lãnh địa của tông môn, nhưng đám người lại không ngờ sẽ thấy được hai đứa bé nhà Phương Dao xuất hiện trong Lưu Ảnh Thạch, hơn nữa còn là cảnh tượng bị Tịch Tri Nam bài xích và chế giễu.
Thôi trưởng lão lần đầu tiên nhìn thấy hai đứa trẻ này, trông thấy diện mạo của chúng hiện lên trong Lưu Ảnh Thạch, đôi mắt già nua đầy vết chân chim thoáng cái trợn to.
Trong lòng thầm nghĩ: Giống, thật sự rất giống…
Sắc mặt Phương Dao không đổi, khóe môi khẽ mím lại, động tác cực kỳ kín đáo.
Cảnh tượng trong Lưu Ảnh Thạch vẫn đang tiếp tục.
Tịch Tri Nam thấy hai đứa trẻ kia rời đi, hừ một tiếng khinh thường rồi ngồi xuống tiếp tục chơi đấu dế.
Mấy đệ tử đứng bên nhàn rỗi trò chuyện.
“Nghe nói hôm nay Thôi trưởng lão trở về, đang cùng chưởng môn thương nghị tại Chấp Sự Đường, hôm nay có lẽ sẽ quyết định xong người được chọn làm đệ tử thân truyền.”
“Chưởng môn nhiều năm rồi chưa thu đệ tử thân truyền, năm nay chắc là sẽ thu thôi.”