“Chờ trong tông xử lý xong việc chiêu mộ đệ tử, còn phải bảy…”
Phương Dao dưới ánh mắt chăm chú của một lớn hai nhỏ, miễn cưỡng sửa lời: “Ba ngày.”
Nói xong lại như lần trước, bước chân vội vã quay người rời đi.
“Mẫu thân lại đi rồi.”
Hai tiểu hồ ly có chút thất vọng, cũng chẳng buồn giấu tai nữa, hai đôi tai hồ ly mềm mại bật ra, chóp tai cụp xuống ủ rũ.
Tạ Thính hiểu rõ tính nàng lạnh nhạt, chậm chạp lại cố chấp, nếu ép quá sẽ phản tác dụng, chuyện này phải từ từ.
“Nhưng mà phụ thân...” A Viên chợt nhớ ra chuyện gì vui vẻ, tai hồ ly lại vểnh lên, “Hôm nay mẫu thân ôm con rồi!”
“Hôm nay mẫu thân cũng ôm con nữa.” A Chính cũng khoe với phụ thân.
Hai tiểu hồ ly lần đầu tiên được mẫu thân ôm vào lòng, đến giờ vẫn còn chưa hết dư vị.
“Mẫu thân đánh nhau lợi hại lắm.”
“Mẫu thân còn quan tâm đến bọn con nữa.”
“Mẫu thân rất thơm.”
“Phụ thân, mẫu thân có từng ôm người chưa?”
Mi mắt Tạ Thính giật giật, khẽ hừ một tiếng. Hai tiểu quỷ này thật biết cách khiến người ta tức mà không phát tác được.
Thấy phụ thân không để ý tới mình, hai tiểu hồ ly đành tự tìm niềm vui, tiếp tục ngắm đom đóm. Mấy con côn trùng bé nhỏ bay lượn chập chờn làm bọn chúng ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được vươn tay đuổi bắt, đuổi một lúc mà không bắt được con nào, mệt đến thở hồng hộc.
Hai tiểu hồ ly mệt rồi, cũng bắt đầu buồn ngủ, nằm lăn ra giường theo lệ cũ đòi Tạ Thính kể chuyện trước khi ngủ.
“Phụ thân hôm nay tâm tình không tốt, nghỉ một hôm, không kể chuyện nữa.”
Tạ Thính trải chăn xong liền nằm xuống, hai tay gối sau đầu, ra vẻ hôm nay đình công chuẩn bị nghỉ ngơi.
“A... sao lại thế...”
Hai tiểu hồ ly tuy oán trách nhưng không dám phản bác.
Thế nhưng hôm nay bọn chúng chơi đùa quá độ, lại còn trèo đèo lội suối nửa ngày đi tìm mẫu thân, tinh lực đã cạn kiệt, vừa nằm xuống không bao lâu liền thở đều chìm vào giấc ngủ.
Tạ Thính như thường lệ thả ra đuôi hồ ly sau lưng, đắp lên bụng hai đứa trẻ như một lớp chăn dày, đồng thời cũng phóng ra thần thức, muốn xem vị kiếm tu bạc tình kia đã về tới chưa.
Thần thức vừa tản ra liền phát hiện thân ảnh thiếu niên đang do dự đứng trước cổng viện của Phương Dao, hai mắt Tạ Thính chợt nheo lại, ánh nhìn sâu thẳm, tối tăm khó lường.
Bên kia, Phương Dao vừa trở về sân viện của mình, đang định đóng cửa thì bỗng nhìn thấy một bóng người mơ hồ ẩn trong bóng dây leo bên tường, tay nàng khựng lại giữa không trung.
Cảnh Úc đã chờ trước sân viện của nàng gần nửa canh giờ, nghe tiếng cửa mở ra liền bước lên hai bước, hắn đứng dưới ánh trăng nên khó nhận rõ sắc mặt, nhẹ giọng gọi: “Sư tỷ?”
Phương Dao nghe tiếng động đã nhận ra là hắn, khẽ thò nửa người ra ngoài hỏi: “Cảnh Úc, khuya thế này còn tới là có việc gì sao?”
Cảnh Úc đối diện với đôi mắt trong vắt của nàng, lời đã đến bên miệng lại nhịn không nói ra, ấp úng: “Không có việc gì, chỉ là muốn xem tỷ đã về chưa.”
“Ừ, không có chuyện gì thì nghỉ sớm đi.”
Phương Dao không sinh nghi, thẳng tay khép cửa viện còn cài luôn then cửa.
Cảnh Úc vẫn đứng yên ngoài viện của nàng không nhúc nhích. Mấy ngày trước biết sư tỷ thật sự sinh hai đứa trẻ, hắn trong lòng tuy chấn động và khổ sở, nhưng thấy nàng dường như không có gì thay đổi, vẫn như thường ngày bận rộn với việc trong tông môn, rảnh rỗi thì cùng bọn họ thảo luận kiếm chiêu, lòng hắn cũng phần nào thả lỏng.