Sau Khi Ta Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Mang Con Tới Tìm Ta Đòi Danh Phận

Chương 29:

Chương Trước Chương Tiếp

Phương Dao khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía nam nhân tuấn tú bên cạnh.

Nàng luôn cảm thấy người này có chút gì đó không hợp lẽ thường.

Hắn rất chu đáo trong việc chăm sóc bọn trẻ, nhưng lại không thạo các việc vụn vặt trong nhà. Hắn từng nói bản thân vừa kiếm lộ phí vừa dò đường tìm đến Linh Tiêu Tông, thế nhưng y phục hắn và hai đứa nhỏ mặc trên người đều là gấm vóc thượng hạng, chứ không phải loại vải thô thường thấy của phàm nhân.

Lúc đến hắn chỉ mang theo một tay nải đựng vài bộ y phục, thoạt nhìn có vẻ bần hàn không nơi nương tựa, nhưng khí chất lại thanh thoát tuấn nhã, cử chỉ ngôn từ lại mang theo vài phần tao nhã nhàn tản của quý nhân.

Có lẽ hắn là công tử thế gia sa sút, gia môn đột ngột gặp biến cố cho nên mới mang theo hai đứa trẻ tìm đến nàng.

Thế nhưng hắn lại không màng đến linh thạch.

Hai đứa nhóc ăn no chẳng biết đã rời khỏi bàn cơm từ lúc nào, bò lên giường trúc. Phía còn lại của giường trúc là một vách tường, trên đó có một ô cửa sổ nhỏ, bên ngoài ánh trăng như sương, bóng cây lay động theo gió, từng điểm sáng lơ lửng giữa không trung tựa như tinh tú lưu chuyển.

Thì ra là mấy con đom đóm.

Hai đứa trẻ chăm chú ngắm nhìn, ngồi sát vai nhau, hai đôi đồng tử đen láy dõi theo quỹ đạo của đom đóm, từ bên trái đuổi sang bên phải.

“A Viên, A Chính.” Hai đứa trẻ nghe thấy phụ thân gọi thì đồng loạt quay đầu lại.

“Mẫu thân hỏi các con muốn được đền bù cái gì?” Tạ Thính hỏi.

Hai đứa nhỏ nghiêm túc suy nghĩ một lát. Bình thường có chuyện tốt gì cũng là muội muội tranh trước, lần này A Chính lại nhịn không nổi, mở miệng trước: “Mẫu thân có thể dạy con luyện kiếm được không?”

Ánh mắt A Chính tràn đầy mong chờ, nó cảm thấy dáng vẻ mẫu thân hôm nay vung kiếm trên lôi đài thật sự rất oai phong, không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ.

Thế nhưng Phương Dao lại quả quyết lắc đầu: “Giờ chưa được, con còn quá nhỏ.”

Một đứa trẻ năm tuổi, thân hình còn chưa cao bằng kiếm của nàng, nếu chẳng may bị thương thì biết làm sao.

Nghe vậy, A Chính uể oải cúi gằm đầu xuống. Phương Dao bất đắc dĩ, chân thành khuyên nhủ nó: “Học kiếm không dễ đâu, thiếu một phần thiên tư hay một phần kiên nhẫn đều không thành. Đợi con lớn thêm một chút thì học cũng chưa muộn.”

Phương Chính nghe vậy cũng cảm thấy mẫu thân nói có lý, chỉ là chậm vài năm mà thôi, liền thu lại vẻ thất vọng, ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi, mẫu thân.”

Phương Dao lại quay sang nhìn đứa nhỏ còn lại nãy giờ vẫn chưa lên tiếng. Trên mặt đứa trẻ là nét ngây thơ hồn nhiên, nó nghiêng đầu nhìn nàng: “Mẫu thân, bên ngoài trời đã tối rồi, đêm nay người có thể ở lại ngủ cùng chúng con được không?”

“...”

Ngủ... cùng?

Phương Dao không ngờ thứ A Viên muốn đền bù lại là điều này.

Nàng theo bản năng liếc nhìn nam nhân bên cạnh, người nọ trời sinh đuôi mắt hẹp dài hơi xếch, lúc nhìn người luôn mang theo ba phần tiếu ý. Nghe A Viên nói xong, ý cười trong mắt hắn càng đậm. Dưới hàng mi dài là ánh nhìn sâu thẳm mà lấp lánh, toát ra ý vị mê người và vương vấn khó tả. Dưới cặp mắt phượng là nốt ruồi màu chu sa mê hoặc lòng người, như lay động theo ánh nến ấm áp.

Phương Dao lập tức đứng bật dậy.

“Ta buổi tối còn phải về luyện kiếm, lần sau lại tới thăm các con.”

Tạ Thính liền mượn lời nàng, dịu dàng hỏi: “Lần sau là khi nào?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)