Phương Dao hỏi: “Vũ Hoa Các còn cung cấp cả dịch vụ đưa đồ ăn đến tận nơi sao?” Trong tông môn vốn không cho phàm nhân tùy tiện ra vào.
“Ta tìm một đệ tử, mỗi tháng trả hắn ba trăm linh thạch để nhờ mang tới.”
Phương Dao gật đầu, biện pháp này quả thực không tệ.
Tông môn kiêng ăn thịt cá để tu luyện thượng thanh khí (*), nhưng dù sao bọn trẻ vẫn còn nhỏ, đang tuổi lớn, ăn uống cân bằng giữa mặn và chay mới là hợp lý, không cần quá câu nệ làm gì.
(*) “Thượng thanh khí” là một loại khí (năng lượng) tinh khiết, cao cấp, nhẹ và thanh tịnh nhất trong vũ trụ. Nó đại diện cho sự cao cả, siêu thoát, vô nhiễm, thường gắn với trời cao, tiên giới, hoặc những cảnh giới tu hành cực kỳ cao.
Tuy Phương Dao cảm thấy số linh thạch kia bỏ ra rất xứng đáng, nhưng tính kỹ lại thì số linh thạch hàng tháng nàng được lĩnh cũng chỉ có năm trăm.
Kiếm tu ba đời nghèo, nàng thường ngày vốn không có khái niệm tiêu xài linh thạch, phần lớn đều đổ vào việc dưỡng kiếm, một lọ dầu dưỡng kiếm thôi cũng phải mấy trăm linh thạch, nếu đánh nhau mà vô tình khiến kiếm bị sứt mẻ, chi phí sửa chữa ít nhất cũng cả ngàn.
Thành thử mấy năm nay nàng cũng chỉ tích góp được hơn một vạn linh thạch mà thôi.
Phương Dao bất giác ngẩng mắt, liếc nhìn hai đứa nhỏ đang ôm bát cơm ăn ngon lành, lại quay sang nhìn đạo lữ phàm nhân dung mạo tuấn mỹ, thoạt trông hiền lành đảm đang, nhưng vừa rồi đến việc phơi y phục cũng làm không xong.
Chợt nàng trầm tư, xem ra sau này cần nhận thêm ít nhiệm vụ trong tông môn, cố gắng kiếm thêm chút tiền dưỡng gia mới được.
Nàng vừa nghĩ đến đó, nam nhân bên cạnh đột nhiên đặt đũa xuống, cởi túi trữ vật nàng mới đưa cho hắn hai hôm trước ở hông xuống, đặt lên bàn rồi đẩy về phía nàng: “Số linh thạch này nàng giữ đi, chúng ta không cần nhiều như vậy.”
“Đúng vậy, phụ thân có tiền mà.” A Viên miệng còn ngậm đùi vịt phụ họa theo.
Trong ấn tượng của nó, mỗi lần cùng ca ca ra chợ dạo chơi căn bản không cần mang theo túi tiền. Mấy tiểu thương bán hàng còn sợ bọn nó lấy không đủ, cứ thế mà nhét đầy vào lòng hai đứa.
Lúc đầu A Viên còn khó hiểu, liền hỏi Lư Nghiên thúc thúc đi theo: “Tại sao người khác mua đồ đều phải lấy túi tiền, còn chúng ta lại không cần?”
Lư Nghiên xoa đầu nó, cười đáp: “Ngốc ạ, bởi vì cả tòa thành này đều là của phụ thân ngươi.”
“Phụ thân có một tòa thành?”
“Không phải một tòa, là bảy mươi hai tòa.”
Phụ thân có đến bảy mươi hai tòa thành, sao lại thiếu vài túi tiền tiêu xài chứ?
Thấy hai đứa nhỏ ăn đến mức muốn nuốt cả cái bát, Phương Dao có chút hoài nghi lời A Viên nói có thật hay không, nhưng Tạ Thính lại hiểu rất rõ dáng ăn này của bọn trẻ cũng chưa tính là khó coi, chỉ là mấy ngày trước toàn ăn đồ chay nên mới thèm khát đến vậy.
Phương Dao đẩy túi trữ vật trở lại: “Ngươi giữ mà dùng, nuôi hai đứa nhỏ đâu phải chuyện dễ dàng, ta thường ngày cũng không tiêu xài mấy, giữ lại cũng chẳng để làm gì.”
Nàng chưa làm tròn bổn phận của một đạo lữ, một mẫu thân, hắn một mình gánh vác việc nuôi dạy hai đứa nhỏ quả thật không dễ dàng, hiện giờ nàng chỉ có thể bù đắp đôi chút ở phương diện này.
Tạ Thính dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng nàng: “Nếu như nàng muốn bù đắp cho chúng ta, vậy thì không cần dùng linh thạch.”
Vậy dùng cái gì?