Hơn nữa hai cái cục đang đeo trên chân đúng là con của nàng.
Phương Dao hơi nhíu mày: “Sao hai đứa lại ở đây?”
“Mẫu thân mấy ngày nay không đến thăm chúng con, chúng con đành phải đi tìm người
thôi.”
Phương Viên kéo tay áo nàng, vẻ mặt tủi thân, còn khéo léo tranh thủ trách ngược lại Phương Dao.
Phương Dao nghe vậy, quả nhiên mím môi không nói gì, cũng không trách phạt bọn chúng.
Cuộc sống hằng ngày của nàng mười năm như một, ngoài đôi khi thay sư phụ dạy mấy tiết kiếm đạo cho đệ tử, việc lớn nhất mỗi ngày chỉ là luyện kiếm và tu hành.
Hai ngày nay tông môn bận rộn, nàng nhất thời quên mất hai đứa nhỏ, đây quả thật là lỗi của nàng.
Phương Dao xoay người nói với Tô Minh Họa và Cảnh Úc: “Hôm khác luyện tiếp, ta đưa bọn chúng về trước.”
Dứt lời, hai tay trái phải mỗi tay bế một đứa, điều khiển phi kiếm bay thẳng về hướng Lăng Vân Phong.
Gió núi khẽ lướt bên tai, Phương Dao lo lắng hai đứa trẻ sợ hãi nên cố ý giảm tốc độ phi hành.
Thế nhưng hai đứa nhỏ lại không hề tỏ ra sợ sệt vì bay giữa không trung như nàng tưởng, ngược lại toàn bộ chú ý đều dồn lên người nàng.
Mẫu thân ôm bọn nó rồi kìa.
Gương mặt Phương Viên đỏ ửng, ở khoảng cách gần ngắm nhìn chiếc cằm đẹp đẽ của mẫu thân, trong lòng ngập tràn ngọt ngào, bàn tay nhỏ ôm chặt lấy cổ nàng như một con mèo nhỏ bám người, đầu càng rúc sâu hơn vào hõm cổ của nàng.
Phương Chính thì nằm sấp trong lòng mẫu thân, vành tai cũng ửng đỏ.
Vòng tay của mẫu thân rất khác với phụ thân, ấm áp mềm mại hơn, lại mang theo khí lạnh nhè nhẹ cùng cảm giác an toàn trọn vẹn.
Là trải nghiệm bọn nó chưa có bao giờ.
Dáng vẻ phiêu dật khi vung kiếm của mẫu thân lúc nãy vẫn còn lưu lại trong tâm trí nó, không thể nào xua đi được.
Phương Chính bất giác siết chặt nắm đấm nhỏ, mẫu thân và phụ thân đều rất lợi hại, sau này nó cũng muốn lợi hại như mẫu thân.
Hơi thở ấm áp mềm mại phả vào cổ làm toàn thân Phương Dao căng cứng.
Thân thể trẻ con sao lại mềm như thế, như hai chiếc gối bông nhỏ mong manh mềm mại, mà lực tay của nàng lại lớn, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm bọn chúng đau mất.
Huống hồ tuổi bọn chúng cũng đã đến lúc dứt sữa, vậy mà vẫn còn vương chút mùi sữa nhàn nhạt.
Trên đường từ chủ phong trở về Lăng Vân Phong, không ít đệ tử vô tình bắt gặp nàng, mỗi khi trông thấy Phương Dao đều dừng bước hành lễ: “Đại sư tỷ.”
Phương Dao khẽ gật đầu coi như đáp lại.
Có điều hôm nay số đệ tử đến chào hỏi nàng lại nhiều hơn thường lệ, dù cách nàng rất xa cũng phải cố tình bước đến chào một tiếng: “Đại sư tỷ mạnh khỏe.” Nhưng ánh mắt lại lưu luyến không rời khỏi hai đứa bé trong lòng nàng, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, tò mò, hóng chuyện và dò xét.
Phương Dao xem như không thấy ánh nhìn khác thường của các đệ tử, bỗng nhớ ra gì đó, liền hỏi hai đứa nhóc trong lòng: “Phụ thân các con đâu?”
“Phụ thân ở nhà...”
Ánh mắt Phương Viên đảo qua đảo lại, dường như không biết nên hình dung thế nào, ngập ngừng thốt ra hai chữ: “Làm việc?”
Phương Dao không nói gì thêm, thấy trời đã tối dần liền tăng tốc độ ngự kiếm.
Tạ Thính đang phơi y phục đã giặt sạch trong sân, lúc này mặt trời gần lặn, y phục treo trên gậy trúc vẫn còn ướt đẫm, không ngừng nhỏ nước xuống, rất nhanh đọng thành một vũng nhỏ.
Tạ Thính nhìn hai hàng y phục ướt đến nỗi gió thổi cũng không động, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ không biết là đã sai sót ở chỗ nào.
Trầm ngâm một hồi, hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, hình như hắn đã bỏ qua một bước quan trọng trong việc phơi đồ: vắt khô.
“Phụ thân...”
Hai đứa nhỏ vừa thấy Tạ Thính thì lập tức buông Phương Dao ra, nhào tới bên hắn.
Tạ Thính quay đầu lại, nhìn thấy là Phương Dao đưa bọn chúng về thì hơi sững người.
“Bọn chúng chạy lên chủ phong, ta tiện đường đưa về.” Phương Dao lên tiếng giải thích.
Tạ Thính không cần nghĩ cũng đoán được, chắc chắn là hai đứa này không nghe lời, tự ý chạy đi tìm nàng. Hắn chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, Phương Viên và Phương Chính lập tức đứng nghiêm chỉnh: “Phụ thân, chúng con sai rồi.”
“Đừng trách bọn nhỏ, là ta mấy hôm nay bận rộn, lẽ ra nên đến thăm các ngươi sớm hơn.”
Phương Dao vừa nói, bỗng cảm thấy dưới chân hơi ẩm ướt, cúi đầu nhìn xuống liền thấy một dòng nước nhỏ uốn lượn chảy đến bên chân mình.
Nàng nghi hoặc, hôm nay hình như đâu có mưa.
Ngước mắt nhìn theo dòng nước, Phương Dao thấy được nguồn cơn. Là hai hàng y phục đang phơi phía sau Tạ Thính không ngừng nhỏ nước, tụ lại thành dòng lan ra tới chân nàng.
“Y phục này...” Tạ Thính đưa tay lên môi, khẽ ho một tiếng: “Là sự cố ngoài ý muốn.”
Phương Dao cúi mắt thấy ống tay áo hắn xắn cao đến tận khuỷu, bàn tay trắng trẻo thon dài, đầu ngón và đốt ngón tay ửng hồng có vẻ vì đã ngâm trong nước lạnh quá lâu.
Nàng trầm mặc một lúc rồi tìm lời giúp hắn: “Ngươi vừa phải làm việc nhà lại phải trông hai đứa nhỏ, bận rộn nên quên trước quên sau cũng dễ hiểu.”
Nói xong, nàng giơ tay bấm một pháp quyết, lập tức hai hàng y phục ướt sũng cùng vũng nước trên đất đều được hong khô.
“Tạ huynh, ta mang đồ ăn tới rồi, làm phiền ngươi mở cửa giúp.”
Lúc này một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Tạ Thính nghe tiếng liền bước tới mở cửa, nhận lấy một hộp thức ăn bằng gỗ khắc tinh xảo.
Nam nhân tuấn nhã đóng cửa lại, xoay người cầm lấy hộp thức ăn, mỉm cười với nàng: “Hiếm khi nàng ghé qua, chi bằng ở lại ăn bữa cơm với bọn trẻ đi.”
Phương Dao lúc này mới phát hiện, khi hắn cười khóe môi bên phải có một chiếc nanh nhọn lộ ra.
“Đúng rồi mẫu thân, người chưa ăn cơm với chúng con lần nào.”
Phương Viên lưu luyến nhìn Phương Dao, được ăn cùng mẫu thân, nó và ca ca có thể ăn thêm một bát cơm đầy.
Đối diện với ánh mắt chan chứa mong chờ, khẩn thiết nhìn nàng của hai đứa nhỏ, Phương Dao rốt cuộc không thể nói lời từ chối, nhẹ nhàng gật đầu.