“…”
Tô Minh Họa đã tinh mắt phát hiện ngọc bài truyền âm trong tay nhị sư huynh hoàn toàn không hề sáng lên.
Tổng cộng ba người thì đã bị đánh chạy mất một người, ánh mắt Phương Dao lại đảo qua hai người xui xẻo còn lại là Tô Minh Họa và Cảnh Úc. Sau một thoáng dừng lại, nàng gọi tên: “Cảnh Úc, lên đây.”
Bản mệnh kiếm của Cảnh Úc là một đôi đoản kiếm, một thanh tên là Toái Tinh, một thanh gọi là Phần Nguyệt. Kiếm pháp của hắn chú trọng tốc độ và thân pháp linh hoạt, vì thế trong ba sư huynh muội, mỗi lần tỷ thí với Phương Dao, hắn thường là người cầm cự được lâu nhất.
Cảnh Úc lật người nhảy lên đài, bộ dạng ngược lại vô cùng hăng hái: “Sư tỷ, lần này muốn đánh thế nào?”
Trong những ngày Phương Dao bế quan, hắn cũng không nghỉ ngơi mà chăm chỉ khổ luyện, hôm nay muốn khiến sư tỷ nhìn mình bằng con mắt khác xưa.
Cách lôi đài không xa, trong bụi cỏ, hai đứa bé trốn sau khóm cây cao ngang người, bàn tay nhỏ xíu vạch tán lá ra, tò mò nhìn về phía lôi đài.
Lăng Vân Phong nối liền với chủ phong, đường đi không xa. Hai huynh muội gặp ai cũng hỏi đường, lại có đệ tử tốt bụng dùng kiếm mang bọn nó đi một đoạn, không tốn bao nhiêu công sức đã lần tới nơi này.
“Ca ca, mẫu thân đang đánh nhau phải không?” Phương Viên khẽ giọng hỏi ca ca mình.
Dù Phương Chính chỉ sinh sớm hơn nó nửa tuần trà, nhưng nó luôn cảm thấy ca ca hiểu biết rộng, gặp chuyện gì cũng vô thức tìm ca ca hỏi.
“Chắc là vậy, bọn họ đều cầm kiếm trong tay mà.”
Kiếm quang trắng toát dưới ánh mặt trời lóe lên lóa mắt, Phương Chính bất giác nín thở, trong lòng thoáng căng thẳng.
Hai huynh muội đều có chút lo lắng, không biết mẫu thân có đánh thắng không? Có bị bắt nạt hay không?
“Chúng ta có nên lên giúp không?”
Phương Chính nghiêm túc suy nghĩ một lát, lắc đầu đáp: “Cứ xem trước đã, chúng ta chỉ tổ làm vướng chân mẫu thân thôi.”
Trên lôi đài, Phương Dao hỏi Cảnh Úc: “Ngươi còn nhớ chiêu thứ mười chín trong Linh Tiêu kiếm pháp chứ?”
“Kiếm pháp do bổn tông sáng chế, sao đệ quên được?”
“Ừm, lát nữa ta sẽ đứng yên không động, ngươi dùng chiêu đó đánh ta.”
Trong lòng Cảnh Úc dù có đôi phần nghi hoặc vì sao sư tỷ nhất định muốn hắn dùng chiêu thứ mười chín, nhưng vẫn tuân lệnh thực hiện.
Linh Tiêu kiếm pháp là kiếm pháp phổ thông mà đệ tử bổn môn thường luyện, nhập môn thì dễ, tinh thông lại khó. Trong đó chiêu thứ mười chín là chiêu thức khó nhất, cũng có sát thương lớn nhất.
Cảnh Úc thi triển chiêu thứ mười chín bằng hai đoản kiếm, uy lực lại càng tăng gấp bội. Mũi kiếm vẽ ra nửa vòng cung, thế như quét ngang bốn phương tám hướng. Hắn tưởng rằng Phương Dao sẽ thoái lui tránh né, không ngờ nàng lại giơ kiếm nghênh đón.
Thân pháp Phương Dao cực nhanh, như ma quỷ đổi bóng, chớp mắt đã tới sát bên hắn. Thời gian dường như bị kéo chậm mấy lần, thân ảnh mảnh mai của nàng lướt sát qua Cảnh Úc.
Hắn chỉ kịp nhìn thấy đuôi mắt lạnh như sương giá của nàng, cùng vài sợi tóc bị gió thổi tung lên, kế đó hổ khẩu chợt tê rần như bị chuôi kiếm đánh trúng, song đao liền rơi khỏi tay.
“Đinh!”
Đoản kiếm Phần Nguyệt ở tay trái bị chấn bật lên không trung, rơi xuống đất rồi trượt xa vài trượng.
Cảnh Úc ngây người tại chỗ, Tô Minh Họa ở dưới đài cũng trợn mắt sững sờ.
Chiêu thứ mười chín vừa khó vừa mạnh, vậy mà lại bị đại sư tỷ phá giải chỉ trong một chiêu? Nàng ta thậm chí còn chưa nhìn rõ đại sư tỷ ra tay thế nào!