Sau Khi Ta Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Mang Con Tới Tìm Ta Đòi Danh Phận

Chương 23:

Chương Trước Chương Tiếp

Phương Chính lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

“Muội nhớ mẫu thân quá, hay là chúng ta đi tìm người đi?” Phương Viên chớp mắt nhìn ca ca.

Phương Chính chỉ do dự nửa khắc rồi cũng gật đầu đồng ý.

Thế là hai đứa nhỏ men theo đường núi lén lút đi xuống, hoàn toàn quên mất lời dặn của Tạ Thính là không được chạy quá xa.

Mà lúc này Phương Dao được hai đứa nhỏ mong nhớ lại đang đứng trên lôi đài của chủ phong, cùng sư đệ sư muội tỷ thí kiếm chiêu.

Ngày thường nàng không mấy khi quản chuyện lặt vặt trong tông môn, chỉ thỉnh thoảng thay mặt dạy vài buổi kiếm đạo, nhưng kỳ chiêu mộ đệ tử lần này là sự kiện trọng đại, các đệ tử thân truyền như nàng không thể không lộ diện.

Những ngày gần đây nàng bôn ba liên tục, hễ có chút thời gian rảnh rỗi liền nghĩ tới kiếm pháp chưa suy diễn xong ngày đó.

Đại thể chiêu thức đã hình thành trong đầu, muốn biết có thật sự hiệu quả hay không vẫn phải cần thực chiến kiểm nghiệm.

Trong toàn bộ tông môn, người có thể đấu kiếm với nàng không có được mấy ai, vì thế việc khổ luyện làm bạn luyện chiêu đương nhiên liền rơi vào đầu ba vị sư đệ sư muội của nàng.

“Ầm!”

Một luồng kiếm khí sắc bén và nặng nề xé gió đánh tới, mặt đài bằng thanh thạch vững chắc lập tức bị chém ra một vết lõm sâu ba tấc.

Tô Minh Họa thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ Phương Dao xuất kiếm thế nào, đã thấy nhị sư huynh Thủ Chuyết giơ đại kiếm chắn trước người, cánh tay nổi lên cơ bắp cuồn cuộn khiến đạo bào căng phồng rõ rệt, gò má rám nắng vì gồng sức mà đỏ ửng cả lên, thế nhưng vẫn bị kiếm khí kia ép lui từng bước một.

Mãi đến khi lùi đến sát mép lôi đài, thực sự đã không còn đường thoái lui, Thủ Chuyết đành bất đắc dĩ tung người nhảy xuống mới tránh được luồng kiếm khí hung mãnh ấy gây thương tích.

Thanh trọng kiếm trong tay Thủ Chuyết tên là Vạn Quân, kiếm như tên, nặng như vạn quân, người thường e rằng chưa chắc đã nhấc nổi. Kiếm pháp hắn sở trường lấy thủ làm công, lấy vững chắc làm nền tảng, còn Phương Dao dùng trường kiếm, sở trường của nàng là tốc chiến tốc thắng, kiếm khí sắc bén vô song, thế như chẻ tre.

Dùng một mũi thương sắc bén nhất, đâm vào một tấm khiên kiên cố nhất – kết cục hoặc là thương gãy, hoặc là khiên vỡ.

Vậy nên mỗi lần giao thủ với Thủ Chuyết, Phương Dao đều sợ hắn bị thương nên không dám thi triển toàn lực. Mà Thủ Chuyết trong lòng cũng rất bất lực, bộ kiếm pháp phòng thủ kín kẽ, không một khe hở này của hắn từng hoành hành khắp tông môn mà chưa từng thất thế, duy chỉ có khi đối đầu với đại sư tỷ là chịu cảnh lúng túng.

Phương Dao đứng trên đài, nhíu mày nhìn nhị sư đệ: “Chỉ biết phòng thủ không phải lựa chọn tối ưu, vừa rồi ta cố ý để lộ hai sơ hở nhưng ngươi đều không bắt lấy.”

Thủ Chuyết ngượng ngùng cúi đầu, thực ra hắn có nhận ra sơ hở đó, nhưng không dám ra tay, chỉ sợ là cái bẫy Phương Dao cố ý giăng ra để dụ hắn mắc câu.

Dù sao thì hắn cũng không thể nào thắng được đại sư tỷ, nhiều lắm cũng chỉ chống đỡ thêm vài chiêu hay ít đi vài chiêu mà thôi.

“Đại sư tỷ, sư phụ truyền ta đến Chấp Sự Đường, ta đi trước nhé.” Thủ Chuyết vội lấy ngọc bài truyền âm bên hông ra xem, vẻ mặt nghiêm nghị nói.

“Ừ, ngươi đi trước đi.” Phương Dao gật đầu.

Thủ Chuyết điểm mũi chân lên Vạn Quân, chớp mắt đã bay đi mất dạng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)