Phàm nhân không hiểu giá cả trong tông môn, nhưng hắn không thể lừa người ta được.
“Vậy phiền tiểu huynh đệ rồi, hôm nay làm phiền mua giúp ta một con gà quay và một con cá chua ngọt, những ngày sau thay đổi món ăn cũng được, chỉ cần món mặn là tốt rồi.”
Tiểu đệ tử vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm! Từ nay mỗi ngày ta sẽ đưa đồ ăn hai lần, đảm bảo trước giờ cơm trưa và cơm tối đều có đồ ăn ngon.”
“Đa tạ.” Lông mày thanh tú của Tạ Thính cong cong, nở nụ cười.
Tiểu đệ tử bị nụ cười của hắn làm cho choáng váng, đỏ mặt vội vàng cáo từ.
Nửa canh giờ sau, gà quay và cá chua ngọt thơm nức mũi đã được đưa tới tận cửa, đặt trong hộp đựng tinh xảo, vẫn còn ấm nóng.
Đã mấy ngày không được ăn thịt, hai đứa nhóc vội nhào tới.
Phương Viên hai tay cầm đùi gà bóng mỡ sáng loáng, há miệng hết cỡ muốn cắn một miếng to, khổ nỗi miệng nhỏ chỉ dùng răng nanh xé được một chút, nhai hai cái rồi nuốt trọn.
Nó hài lòng thoả mãn nheo mắt lại, tai hồ ly dựng thẳng lên: “Ngon quá, thơm quá!”
So với muội muội ăn như hổ vồ, Phương Chính cũng không khá hơn bao nhiêu, gần như vùi cả đầu vào bát cơm ăn ngấu nghiến, xương cá được nó tách ra từng chiếc một.
Món ăn này là do một tửu lâu có tiếng trong thành chế biến, sắc hương vị đầy đủ, so với mấy món rau xào trong tông môn thì ngon hơn không biết bao nhiêu lần, thật sự rất hợp khẩu vị của bọn nó.
Tạ Thính đã qua cái tuổi mải mê theo đuổi dục vọng nơi đầu lưỡi, huống hồ có người từng dạy hắn rằng không được lãng phí đồ ăn, vì thế hắn chậm rãi ăn hết đám rau xào còn thừa.
“Phụ thân, con no rồi.”
Phương Viên đặt xương gà đã gặm sạch sẽ trong tay xuống, Phương Chính cũng nối gót nói theo: “Con cũng no rồi.”
Hai đứa trẻ ăn no uống đủ rồi thì liếc nhau nói: “Chúng con muốn ra ngoài chơi.”
Tạ Thính gật đầu: “Không được chạy quá xa.”
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp lời, ca ca nắm tay muội muội, ríu rít chạy ra khỏi cửa viện.
Tạ Thính nhìn bàn ăn đầy bát đũa, Tịnh Trần Quyết đã vận tới đầu ngón tay, nhưng nghĩ một chút lại thu hồi yêu lực.
Trong viện không có giếng nước, hắn lại không bước chân ra ngoài, vậy mà bát đũa lẫn y phục trên người bọn trẻ vẫn luôn sạch sẽ tươm tất, lâu ngày sẽ khiến người ta sinh nghi.
Vì thế hắn thu hết bát đũa vào hộp đựng thức ăn, lại xách theo một sọt y phục bọn nhỏ đã thay ra rồi rời khỏi cửa viện.
Tạ Thính đi tới con suối nhỏ giữa núi, đặt đống y phục bẩn xuống, trong đầu nhớ lại cảnh phàm nhân giặt đồ bên suối, bèn lần tìm một cành cây ở bụi rậm bắt đầu giũ giũ đập đập.
Hai đứa nhỏ thì chơi đùa náo nhiệt khắp núi rừng, đỉnh Lăng Vân Phong phong cảnh tuyệt mỹ, cây cối hoa cỏ phủ khắp triền núi, vô cùng hợp với bản tính thiên nhiên của chúng.
Nhưng chúng vẫn ghi nhớ lời phụ thân dặn, dù có vui chơi cỡ nào cũng không để lộ tai và đuôi, nhìn không khác gì hai đứa bé phàm nhân bình thường, lúc thì leo cây hái quả dại, lúc lại ngửi ngắm những đóa hoa đang nở rộ, đuổi bắt chuồn chuồn cùng côn trùng trong đám cỏ.
Thế nhưng chơi được một lúc, hai đứa lại cảm thấy có chút buồn chán.
“Ca ca, huynh nói xem mẫu thân bây giờ đang làm gì? Đã mấy ngày rồi sao người vẫn chưa đến thăm chúng ta.” Phương Viên cắn một quả dại không rõ tên mới hái, chua đến mức cả khuôn mặt nó nhăn tít lại.