Sau Khi Ta Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Mang Con Tới Tìm Ta Đòi Danh Phận

Chương 20:

Chương Trước Chương Tiếp

Phương Dao dĩ nhiên không tin việc Tông Thạch bị dịch chuyển là do mình gây ra, lại càng không tin vào chuyện lão tổ hiển linh. Nàng cho rằng hòn đá đó đã bị người khác âm thầm động tay động chân.

Muốn âm thầm chuyển được Tông Thạch nặng mấy triệu cân, ắt hẳn là một người có pháp lực cao thâm. Nhưng người này rõ ràng có bản lĩnh đến thế, lại làm một việc vô vị như vậy, nửa đêm di dời Tông Thạch rốt cuộc là có mục đích gì, nhất thời nàng cũng không thể đoán ra.

Ngu Vọng Khâu nghe hai người kia ở đó nói Tông Thạch hết biến thành bướm lại biến thành rắn, nghe mà khoé mắt giật giật: “Đủ rồi, các ngươi nếu có thời gian cãi nhau thì không bằng đi giúp đỡ chiêu mộ đệ tử đi!”

Chưởng môn đã lên tiếng, người có mặt lập tức tản đi như chim muông bị kinh động, ai đi giúp đỡ thì đi giúp đỡ, ai tu luyện thì tu luyện.

Ngu Vọng Khâu ngẩng đầu nhìn Tông Thạch to lớn trước mặt, thở dài một hơi, sau đó gia trì mấy tầng cấm chế phòng hộ lên trên.

Đây là bảo vật trấn tông của bọn họ, tuy không đáng giá nhưng ý nghĩa lại vô cùng trọng yếu. Bất kể là biến thành bướm hay thành rắn, ông ta thân là chưởng môn, tuyệt đối không thể để chuyện như vậy tái diễn.

Phía dưới chân núi là khung cảnh chiêu mộ náo nhiệt, ngược lại tiểu viện trên đỉnh núi lại tĩnh lặng thanh u.

Hai đứa nhóc ngủ một giấc đến tận bình minh, mãi đến khi bị Tạ Thính gọi dậy ăn cơm mới tỉnh lại.

Một lớn hai nhỏ ngồi quanh chiếc bàn vuông, trên bàn đặt một hộp cơm năm tầng, là phần ăn dành cho phàm nhân được đệ tử trong tông đưa tới.

Tạ Thính mở hộp cơm, món thứ nhất là rau diếp xào, món thứ hai là măng xào, món thứ ba là cải bẹ xanh xào...

Hai đứa trẻ đói đến bụng kêu ọt ọt, nằm rạp bên bàn chăm chú nhìn tay hắn.

Xanh.

Lại xanh.

Sao vẫn là một màu xanh?

Phương Viên ấm ức nhìn nam nhân đối diện: “Phụ thân, toàn là rau xanh, con không thích ăn rau xanh.”

“Nếm thử xem, có khi lại ngon.” Tạ Thính chần chừ đáp.

Hai đứa bé nghe lời ăn thử, còn về phần mùi vị... chính là vị “rất tốt cho sức khoẻ”.

Ngày đầu tiên hai đứa cố gắng ăn hết, nhưng đến ngày thứ hai, món ăn đưa tới gần như y hệt, điểm khác biệt duy nhất là có thêm một đĩa trứng xào dưa leo, đó là chút thịt thà duy nhất.

Đến ngày thứ ba hai đứa hoàn toàn mất hứng ăn, nửa ngày cũng không động đũa.

Phương Viên đặt tay lên bàn, cằm tì trên mu bàn tay, đáng thương nhìn bàn đầy rau xanh, lại đáng thương ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, dáng ngồi tuy lười nhác nhưng khí độ vô cùng tôn quý.

“Phụ thân, con muốn ăn gà quay.”

Phương Chính lùa hai miếng cơm xong cũng đặt đũa xuống, nhỏ giọng nói: “Phụ thân, con muốn ăn cá chua ngọt.”

Tạ Thính bề ngoài thì đang ăn cơm, kỳ thực đang dùng thần thức dò xét một người trong tông môn.

Mấy ngày nay nàng vô cùng bận rộn, hết cùng sư đệ sư muội chiêu mộ đệ tử, lại sắp xếp chỗ ở cho đệ tử mới, phát sách, chia đạo bào, dạy bọn họ luyện kiếm…

Căn bản không thèm ghé mắt nhìn hai đứa nhỏ lấy một lần.

Nghe thấy hai đứa than thở, Tạ Thính thu lại thần thức, cúi đầu liếc nhìn món ăn trên bàn.

Người tu đạo ăn uống đều thanh đạm, ít khi đụng đến mùi tanh thịt, mấy món này đối với đệ tử tông môn vốn rất bình thường. Nhưng hai đứa nhóc còn đang tuổi lớn, thỉnh thoảng ăn chay thì được, không thể bữa nào cũng như vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)