Không chỉ có Cảnh Úc và Tô Minh Họa có thể làm chứng, mà không ít đệ tử đi qua chỗ này đêm qua lẫn sáng nay đều có thể xác nhận rằng Phương Dao thật sự đã quỳ suốt một đêm.
Huống hồ Phương Dao chỉ là một kiếm tu, tuy có thể chém núi phá đá, nhưng bảo nàng lặng lẽ dịch chuyển Tông Thạch nặng mấy triệu cân từ đỉnh núi xuống chân núi thì quả thực vượt quá khả năng.
Tân Tử Bách không nói thêm lời nào.
Hiện tại đang là lúc tông môn chiêu mộ đệ tử, dưới núi không chỉ có nhiều đệ tử ngự kiếm tụ lại xem náo nhiệt, mà còn có không ít phàm nhân mặc áo vải thô tụ tập.
Linh Tiêu Tông ba năm một lần mở cửa thu nhận đệ tử, mỗi lần kéo dài nửa tháng. Trong thời gian chiêu mộ đệ tử, phàm nhân kéo đến thử vận, đo linh căn tấp nập không ngớt.
Linh Tiêu Tông còn lập thêm một tông môn dưới chân núi, tuy nhiên không có vẻ uy nghiêm như trên đỉnh chủ phong. Đường lên núi cũng không rộng, chỉ là một lối mòn quanh co, chủ yếu dành cho đệ tử mới nhập môn chưa thể ngự kiếm thông hành, Tông Thạch hiện nằm ngay bên cạnh con đường đó, cực kỳ bắt mắt.
Phàm nhân xung quanh đều bị nét bút khí thế hùng hồn trên Tông Thạch làm chấn động, mỗi khi đi ngang qua đều ngẩng đầu chiêm ngưỡng, có người còn không kìm được lần lượt đọc lớn từng tông quy khắc trên đá.
“Có vẻ như Tông Thạch đặt dưới núi sẽ tốt hơn?” Ngu Vọng Khâu trầm ngâm nói.
Đệ tử trong môn đều đã thuộc làu làu tông quy, đặt trên đỉnh núi cũng không ai xem, giờ chuyển xuống chân núi lại có thể răn đe kẻ mới nhập môn.
Điều quan trọng nhất là ông ta cũng không thể tay không dịch chuyển Tông Thạch, muốn di dời thì buộc phải hao tâm tổn sức bố trận.
“Tông Thạch tự dưng chuyển chỗ nói không chừng là thiên ý, cứ để yên ở đó đi.” Ngu Vọng Khâu vừa vuốt râu vừa cất lời.
Lời còn chưa dứt, ông ta đã thấy đại đệ tử của mình bước lên hai bước, cúi đầu tháo kiếm bên hông xuống.
Ngu Vọng Khâu lo lắng hỏi: “Con định làm gì?”
“Quỳ trước Tông Thạch.”
Phương Dao vẻ mặt nghiêm túc, nhắc nhở: “Sư phụ, đệ tử bị phạt quỳ ba ngày, hôm nay mới là ngày thứ hai.”
Ngu Vọng Khâu: “...”
Ông ta còn chưa đến mức lẫn trí, đương nhiên không quên chuyện đó, chỉ là cảm thấy sự việc này quá mức kỳ quái, có khi thật sự là lão tổ hiển linh cũng nên, không dám để Phương Dao tiếp tục quỳ nữa: “Con đã quỳ suốt một đêm, cũng đủ thay cho ba ngày hình phạt rồi, không cần tiếp tục nữa.”
Phương Dao không phải muốn tự chuốc khổ, chỉ là vừa rồi đang diễn luyện kiếm chiêu, đến đoạn then chốt lại bị sư muội đánh thức, trong lòng nàng vẫn muốn tiếp tục nhập định để hoàn tất phần còn dang dở ấy.
Nhưng đã là mệnh lệnh của sư phụ, nàng đành ngoan ngoãn đeo kiếm trở lại.
“Phải đó đại sư tỷ, ngươi đừng quỳ nữa, ngươi mới quỳ một đêm mà Tông Thạch đã dời vị trí, nếu quỳ thêm hai đêm nữa, sợ rằng Tông Thạch sẽ hóa thành bướm bay mất thôi.”
Tân Tử Bách ngoài miệng là đồng tình, nhưng ai cũng nghe ra trong lời nói mang đầy mùi giễu cợt.
“Còn hóa thành bướm? Sao ngươi không nói nó biến thành rắn luôn đi?”
Tô Minh Họa vừa nghe Tân Tử Bách lên tiếng là thấy bực, lập tức phản bác.
“Ta chỉ đang nêu giả thiết thôi, không thì để đại sư tỷ của ngươi quỳ thêm hai đêm nữa, xem thử là hóa bướm hay hóa rắn?”
Miệng lưỡi Tân Tử Bách cũng không vừa, hai người lời qua tiếng lại, tranh cãi không dứt.