Sau Khi Ta Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Mang Con Tới Tìm Ta Đòi Danh Phận

Chương 18:

Chương Trước Chương Tiếp

“Đại sư tỷ, đại sư tỷ?”

Phương Dao dần hồi tỉnh, trước mắt là hai khuôn mặt phóng đại của Tô Minh Họa và Cảnh Úc.

“Đại sư tỷ, sao tỷ lại quỳ ở đây suốt một đêm thế?” Cảnh Úc nhíu mày hỏi.

Trên người nàng phủ một tầng sương trắng, y sam ẩm ướt mà nàng lại không hề hay biết.

“Ta nhập tâm quá, quên mất thời gian.” Phương Dao bình tĩnh đáp, lặng lẽ vận một đạo Tịnh Trần Quyết lên người, y phục lập tức trở lại như cũ.

Nàng có một thói quen là thường thích mô phỏng bản thân tự đối chiêu kiếm pháp trong đầu, chiêu phá chiêu giải, mê mẩn tự giao đấu với chính mình, thường xuyên đắm chìm đến mức quên cả bản thân ở đâu.

Cảnh Úc và Tô Minh Họa cũng đã quá quen với tật xấu này của nàng, vội hỏi tiếp: “Tông Thạch đâu rồi?”

Phương Dao chưa hiểu ý bọn họ là gì, không phải trước mặt nàng chính là Tông Thạch đó sao?

Ánh mắt nàng rời khỏi gương mặt hai người, nhìn về mặt đất phía trước, cả người lập tức cứng đờ.

Mặt đất trước mắt trống trơn, đừng nói là Tông Thạch, đến cả một viên sỏi cũng không có.

Phương Dao tưởng mình quỳ lâu quá nên sinh ảo giác, không nhịn được đưa tay dụi mắt.

Gió mát lướt qua cuốn lên bụi cát trên đất, vị trí Tông Thạch từng tọa lạc, đất cát bị đè nén in hằn một vòng lõm xuống, chứng minh Tông Thạch từng thật sự tồn tại ở đó.

“...” Phương Dao nhất thời nghẹn lời.

“Sư tỷ, có phải tỷ thành tâm quá nên quỳ sập luôn Tông Thạch rồi không?” Tô Minh Họa chớp mắt, ánh nhìn tràn đầy kính phục.

Đại sư tỷ chỉ bị phạt quỳ hai canh giờ, sáng nay nàng ta phát hiện cửa viện của Phương Dao đóng chặt, biết chắc đại sư tỷ chưa về nên bèn cùng Cảnh Úc tới tìm.

Nào ngờ vừa đến nơi đã thấy Phương Dao như lão tăng nhập định, quỳ trước một khoảng đất trống, mà Tông Thạch to lớn lại không thấy đâu.

Cảnh Úc bước lên kiểm tra mặt đất, phát hiện xung quanh không hề có đá vụn dư thừa: “Tông Thạch giống như bỗng dưng biến mất vậy.”

“Ta nhập định cả đêm, hoàn toàn không phát giác được Tông Thạch biến mất thế nào.”

Phương Dao nhíu mày, chuyện này thật quá ly kỳ, không lẽ Tông Thạch mọc chân chạy mất rồi?

Ánh sáng ban ngày dần rõ ràng, càng lúc càng nhiều đệ tử phát hiện nơi vốn đặt Tông Thạch tại lối vào tông môn, giờ chỉ còn trơ lại đại môn to lớn.

“Ơ, Tông Thạch đâu rồi?”

“Tông Thạch sao lại biến mất?”

“Mau bẩm báo chưởng môn!”

Sau khi nhận được truyền tin từ các đệ tử, Ngu Vọng Khâu lập tức chạy đến hiện trường kiểm tra.

Nhìn thấy đại môn trơ trọi trống trơn, Ngu Vọng Khâu cũng sững người, lập tức tản thần thức ra tìm kiếm trong phạm vi tông môn, kết quả phát hiện ra Tông Thạch đã bị chuyển xuống chân núi, vẫn nguyên vẹn như cũ, ngay cả tông quy khắc trên đó cũng không chút tổn hại.

Mọi người lại kéo xuống chân núi xem xét.

“Là kẻ nào rảnh rỗi sinh nông nổi, nửa đêm canh ba lại chuyển Tông Thạch xuống dưới?”

“Quan trọng là Tông Thạch nặng mấy triệu cân, ai lại có thần lực như thế?”

“Chẳng lẽ là lão tổ hiển linh?”

Chúng đệ tử gặp phải sự việc ly kỳ chưa từng có này, người người đều đưa ra suy đoán.

Tân Tử Bách nghi hoặc nhìn Phương Dao: “Chẳng lẽ là đại sư tỷ không muốn bị phạt quỳ, nửa đêm lén lút chuyển Tông Thạch xuống dưới núi?”

Phương Dao nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ tên Tân Tử Bách này đầu óc hẳn là có vấn đề, chuyện gì cũng liên tưởng đến nàng được là thế nào?

Cảnh Úc cũng đưa ánh mắt như nhìn kẻ ngốc liếc Tân Tử Bách: “Ta và nhị sư tỷ sáng nay đều trông thấy đại sư tỷ vẫn quỳ ở chỗ cũ, nếu đại sư tỷ không muốn quỳ thì sao lại quỳ suốt cả đêm, lại còn phải vất vả dời cả Tông Thạch xuống dưới chân núi?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)