Phương Viên hơi ấm ức, lại không phục nói: “Nhưng muội muốn có một cái giường có thể lăn qua lăn lại cơ.”
Tạ Thính buông lỏng vạt áo, tựa người ở đầu giường. Ánh nến lay động chiếu lên gương mặt tuấn tú của hắn khi sáng khi tối, trong tay hắn cầm một quyển Tam Tự Kinh, mượn ánh sáng chăm chú đọc.
Hắn biết chữ nhưng không nhiều, tuy nhiên đã đóng vai phàm nhân thì phải diễn cho giống, đọc thêm vài quyển sách phàm nhân cũng không hại gì.
Hai huynh muội cãi nhau được mấy câu, Phương Viên bỗng nhớ ra gì đó, liền bò lại lắc lắc tay hắn: “Phụ thân, con có thể thả tai và đuôi ra không? Tai ngứa quá, con nhịn hết nổi rồi.”
Tạ Thính nghe vậy liền phóng một tia linh thức ra ngoài dò xét, thấy quanh viện không có ai mới gật đầu: “Được, thả ra đi.”
Hai đứa nhóc như được đặc xá, đôi tai trắng muốt mềm mại lập tức chui ra khỏi đỉnh đầu, sung sướng rung rung trong gió đêm. Sau mông cũng đồng thời hiện ra một cái đuôi hồ ly phủ đầy lông trắng, vui vẻ phe phẩy qua lại.
Phải giấu tai và đuôi khó chịu muốn chết, giống như đang đi giày không vừa chân vậy, thi thoảng còn ngứa ngáy mà không dám gãi.
Hôm nay lúc Ngu Vọng Khâu sờ tóc nó, Phương Viên suýt nữa không nhịn được đã để lộ tai nhọn, thiếu chút thì bại lộ thân phận.
Giờ cuối cùng cũng được buông thả bản thân, hai tiểu hồ ly sung sướng ôm đuôi mình cọ tới cọ lui.
Tạ Thính hơi nghiêng người qua một bên, cũng giải phóng đuôi của mình. Đuôi hồ ly của hắn vừa to vừa xù, lông dày gần bằng chiều cao của hắn. Khi đặt lên giường, gần như chiếm mất phân nửa diện tích giường.
Chiếc đuôi to lớn mềm mại trắng như tuyết, lông mượt như tơ, nhìn là biết được chăm sóc kỹ lưỡng, ở chót đuôi có một vệt đỏ rực bắt mắt.
Phương Chính nằm sấp trên đuôi của Tạ Thính, khó hiểu hỏi: “Phụ thân, vì sao mẫu thân nhận lại chúng ta mà lại bị phạt?”
“Bởi vì tiên môn quy củ quá nhiều, mẫu thân con…” Tạ Thính lật một trang sách trong tay, khẽ hừ một tiếng, “quá ngốc.”
Ánh mắt hắn chuyển sang hai tiểu yêu, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Cho nên bình thường các con phải giấu kỹ đuôi của mình, hạt bồ đề mà ta đưa cho các con chỉ có thể ngăn yêu khí trên người không bị phát tán. Nếu bị người khác phát hiện các con có đuôi, mẫu thân các con sẽ gặp rắc rối lớn.”
Hai tiểu hồ ly ngơ ngác, nhưng lại nghiêm túc gật đầu: “Chúng con nhớ rồi, phụ thân.”
Trên cổ tay mỗi đứa đều đeo một chuỗi hạt làm từ hạt bồ đề, nhìn qua giống như trang sức thông thường, nhưng kỳ thực lại là chí bảo khó tìm, có thể hoàn toàn che giấu yêu khí của yêu tộc, đến cường giả như Ngu Vọng Khâu cũng khó lòng phân biệt.
“Nhưng mà mẫu thân hình như không thích chúng con cho lắm.” Giọng Phương Viên ủ rũ.
Phụ thân nói sẽ đưa bọn nó đi tìm mẫu thân, nó và ca ca đều vô cùng mong đợi, phấn khích mất ngủ mấy đêm liền. Đường từ Ma Cung đến đây xa xôi vạn dặm, vất vả lắm mới gặp được mẫu thân. Mẫu thân cũng giống như trong tưởng tượng của bọn nó, xinh đẹp như tiên nữ, trên người còn mang theo hương thơm quen thuộc khiến người ta muốn đến gần.
Thế nhưng Phương Viên luôn cảm thấy mẫu thân lúc nhìn thấy bọn nó lại không mấy vui vẻ. Hôm nay ngay cả lão gia gia kia còn bế nó ngồi lên đùi, vậy mà mẫu thân chưa từng ôm bọn nó lần nào.
Sắp đến mùa đông rồi, cả nhà phải nằm chen chúc mới ấm áp, rõ ràng đuôi của phụ thân làm gối rất dễ chịu, nhưng mẫu thân lại không muốn ở chung với bọn nó.