Sau Khi Ta Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Mang Con Tới Tìm Ta Đòi Danh Phận

Chương 15:

Chương Trước Chương Tiếp

Phương Dao đến trước Tông Thạch, tháo kiếm bên hông nhẹ nhàng đặt xuống dưới chân rồi quỳ gối.

Tông quy có quy định, khi đi ngang qua Tông Thạch không được phép ngự kiếm, phải đi bộ để thể hiện lòng tôn kính với tông quy.

Bởi vậy nơi này thường có nhiều đệ tử qua lại hơn so với các khu vực khác trong tông môn. Phạt quỳ trước Tông Thạch tuy không đau đớn như hình phạt roi vọt, nhưng lại là một sự sỉ nhục lớn.

Phương Dao vừa quỳ xuống đã có đệ tử phát hiện ra nàng.

“Mau nhìn kìa, là đại sư tỷ!”

“Ngay cả đại sư tỷ cũng bị phạt quỳ, xem ra lời đồn là thật rồi!”

“Lời đồn gì?”

“Ngươi còn chưa biết à? Tốc độ hóng chuyện của ngươi còn không bằng bà lão dưới chân núi nữa.”

Tân Tử Bách cố ý đến đây để xem trò cười của Phương Dao, vừa xuất hiện đã bị đám đệ tử tò mò vây lấy dò hỏi.

Tiểu đệ tử bị chê hóng chuyện chậm vội vàng thỉnh giáo hắn: “Tân sư huynh, huynh tin tức linh thông, có biết vì sao đại sư tỷ bị phạt quỳ không?”

Đại sư tỷ xưa nay luôn nghiêm khắc tuân thủ quy củ, đây là lần đầu tiên bị phạt quỳ.

“Còn vì chuyện gì nữa, nàng ta tư thông với phàm nhân còn sinh cả con, bị chưởng môn phạt quỳ trước Tông Thạch ba ngày.” Tân Tử Bách cố ý cao giọng để các đệ tử xung quanh đều nghe thấy.

“Thật sự có chuyện này sao?”

“Ngay cả đại sư tỷ cũng có con rồi, ta không còn tin vào tình yêu nữa.”

“Xì, hóa ra đại sư tỷ cũng chẳng thanh cao gì cho cam, không phải cũng là người có mới nới cũ, bạc tình bạc nghĩa sao? Nếu không phải phàm nhân kia dẫn con đến tận cửa, liệu nàng có chịu nhận lại bọn họ không?”

“Nói cũng phải…”

Đều là người tu hành, tai mắt tinh tường, cho dù lời bàn tán có nhỏ đến đâu Phương Dao vẫn nghe rõ từng câu một.

Nàng không để tâm đến những lời gièm pha, chỉ ngẩng đầu nhìn Tông Thạch khắc đầy những nét chữ cứng cáp.

Phạt quỳ trước Tông Thạch vốn là để kẻ phạm lỗi suy ngẫm, thế nhưng bản thân nàng lại không biết phải ngẫm gì.

Hai đứa trẻ và nam tử phàm nhân kia đối với nàng mà nói không khác nào từ trong đá chui ra, hoàn toàn không vướng bận tình cảm.

Bốn năm trước nàng tỉnh lại ở Cổ Khư, sau khi phát hiện bản thân đánh mất một đoạn ký ức, nàng đã thử đủ mọi cách, thậm chí còn nhờ sư phụ kiểm tra thần thức. Lạ lùng thay, thần thức của nàng không hề tổn hại hay thiếu sót, đoạn ký ức ấy tựa như bốc hơi giữa không trung, biến mất vô tung.

Trải qua nhiều lần thử nghiệm vô ích, dần dà nàng cũng không còn quá bận tâm đến đoạn ký ức đã mất ấy nữa.

Ai mà ngờ nàng lại có một tình lang là phàm nhân, còn có hai đứa con lưu lạc chốn nhân gian.

Phương Dao dứt khoát nhắm mắt, trong đầu âm thầm diễn luyện kiếm chiêu để giết thời gian.

Ánh hoàng hôn rực rỡ dần lui sắc, bóng đêm lặng lẽ buông xuống.

Trong nhà trúc ở tiểu viện yên tĩnh, Phương Viên đang tò mò không ngừng khám phá. Nó chưa từng thấy những vật bày biện trong phòng này bao giờ, liền sờ tay lên ấm trà trên bàn, lại sờ đến vật trang trí trên giá gỗ, sau đó thì cởi giày và tất nhào thẳng lên giường, cuộn mình trong chăn mỏng lăn từ đầu giường đến cuối giường.

Nó nằm dang tay dang chân một cách thoải mái, bất mãn nói: “Phụ thân, giường này nhỏ quá, không to như giường trong Ma Cung của chúng ta, còn không mềm nữa.”

Phương Chính bên cạnh nghiêm nghị lên tiếng, giọng trẻ con non nớt: “Muội muội, giường là để nằm, không phải để lăn.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)