Mọi người chỉ cần đối chiếu vài lời, thêm chút suy đoán liền có thể dựng lại toàn bộ câu chuyện khoảng bảy tám phần.
“Thôi được rồi.” Ngu Vọng Khâu phất tay áo, nói: “Hai đứa trẻ này đúng là con của đại sư tỷ ngươi lưu lạc nhân gian, nay đã nhận tổ quy tông. Về sau nếu ngươi còn gặp đệ tử nào to nhỏ chuyện này, cứ bảo bọn chúng tập trung tu hành, đừng có ăn nói linh tinh nữa.”
Tân Tử Bách ngẩn người.
Sao lại khác với dự tính của hắn thế này? Theo lẽ thường, gặp phải chuyện thế này không phải chưởng môn nên nổi giận lôi đình, quở trách Phương Dao có hành vi không đoan chính, làm ô uế thanh danh tông môn hay sao? Sao lại chỉ phẩy tay cho qua như vậy?
Đây là cơ hội hiếm có, nếu lần này dễ dàng cho qua, lần sau muốn bắt lỗi Phương Dao không biết phải chờ đến khi nào.
Tân Tử Bách đành cắn răng, lấy hết can đảm nói: “Đại sư tỷ trước nay công tư phân minh, luôn lấy tông quy làm đầu. Nay lại cùng phàm nhân vụng trộm sinh con khiến thanh danh bổn tông bị tổn hại, chuyện này không lẽ cứ thế cho qua hay sao?”
“Trong tông quy không có điều nào cấm đệ tử kết giao với phàm nhân.” Tô Minh Họa không nhịn được lên tiếng bênh vực Phương Dao.
Trong lòng nàng ta cực kỳ khó chịu, Tân Tử Bách nói chuyện nghe thì đường hoàng đạo mạo, chẳng qua là vì bị đại sư tỷ quất roi nên ghi hận trong lòng, nay nghe được chút phong thanh, tưởng nắm được nhược điểm của đại sư tỷ mới chạy đến đây gây chuyện.
“Tuy tông quy không có, nhưng đại sư tỷ là tấm gương cho mấy ngàn đệ tử, chuyện này nếu truyền ra ngoài, ắt sẽ làm Linh Tiêu Tông trở thành trò cười cho các tông môn khác, khiến tông môn tổn hại danh dự.”
Tân Tử Bách cười nhạt, giọng giễu cợt: “Dĩ nhiên nếu đại sư tỷ không thừa nhận, đệ tử thân phận thấp kém cũng không tiện nhiều lời.”
Lời hắn nói cay nghiệt và thâm độc.
Tư tình với phàm nhân tuy không phạm tông quy, nhưng xét về đạo đức thì quả thật có phần tổn hại. Làm gì có chuyện đồ đệ có con lớn chừng này mà lại giấu giếm sư phụ chứ.
Nhất là hai đứa trẻ kia vốn không phải Phương Dao chủ động mang về, mà là người khác tìm đến tận cửa.
“Đại sư tỷ sau khi từ Cổ Khư trở về đã mất đi ký ức ba năm, chuyện này tỷ ấy không phải cố ý.” Thủ Chuyết cũng không nhịn được lên tiếng thay Phương Dao.
Tân Tử Bách cười khẩy: “Cố ý hay không là do nàng nói, ai biết là mất trí thật hay chỉ là viện cớ để tránh bị trách phạt?”
Phương Dao không có ý tranh cãi cho bản thân, lập tức quỳ xuống trước Ngu Vọng Khâu: “Sư phụ, đồ nhi tự biết có lỗi, chuyện này không thể dùng mất trí nhớ làm lý do để thoái thác. Đồ nhi giấu giếm sư môn sinh con cùng phàm nhân, lại không thể làm tròn trách nhiệm của mẫu thân, khiến hai đứa trẻ phải lưu lạc bên ngoài, vì việc này mà làm sư phụ phiền lòng, cũng làm Linh Tiêu Tông mất mặt.”
“Chờ sau khi sắp xếp cho bọn trẻ xong, đồ nhi xin được đến quỳ trước Tông Thạch, mong sư phụ đồng ý.”
Việc Phương Dao làm không phải vì bị Tân Tử Bách khích tướng, mà là xuất phát từ nỗi hổ thẹn thật lòng. Nàng nghiêm khắc tuân thủ tông quy cũng bởi vì luôn xem trọng danh dự của tông môn.
Ngu Vọng Khâu biết tính nàng cứng rắn, lại thêm chuyện này đúng là nàng có lỗi, bao nhiêu đệ tử đang đứng nhìn, ông cũng khó lòng thiên vị quá mức, đành thở dài nói: “Đã vậy, mỗi ngày quỳ hai canh giờ, liên tục ba ngày là được.”