Hai đứa nhỏ nghịch ngợm thế này làm sao nuôi được?
A Viên không chịu ngồi yên, múi quýt vừa rồi đã chia xong, nó vẫn chưa ăn đã thèm, lại với tay lấy một trái quýt tròn trịa từ đĩa hoa quả, chạy tới nhét vào tay Tạ Thính đòi hắn bóc cho mình.
Nam tử cúi đầu thong thả bóc vỏ, vỏ quýt màu cam đỏ làm nổi bật những ngón tay thon dài trắng lạnh. Quýt bóc xong chia làm hai, nửa phần đưa cho Phương Chính còn đang tỉ mỉ gỡ sạch những sợi tơ trắng bám trên đó.
Hắn không mảy may để tâm đến lời bàn tán xung quanh, dường như trên đời này không có gì quan trọng bằng việc bóc quýt cho hai đứa bé.
Ngược lại Phương Dao sau khi từ chối đề nghị của sư phụ lại vô thức ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có rất nhiều suy nghĩ.
Phàm nhân này xem ra cũng giỏi chăm trẻ.
Phương Viên dựa vào đầu gối phụ thân, thoả mãn ăn từng múi quýt mọng nước trong tay. Trong Ma Cung cái gì cũng tốt, chỉ là không có trái cây tươi ngon thế này.
Phương Chính lại không tham ăn như muội muội, ăn hai miếng là thôi, đưa phần còn lại cho Phương Viên rồi ngáp một cái, trông có vẻ đã mệt.
Thấy Phương Dao không phải vì lo lắng danh tiếng, Ngu Vọng Khâu nói: “Nếu đã vậy thì tạm thời cứ để bọn trẻ ở chỗ con đi.”
Sắc mặt Phương Dao thoáng cứng đờ, vội vàng nói: “Sư phụ, trên đỉnh Lăng Vân Phong còn một viện tử bỏ trống...”
Ngu Vọng Khâu thấy rõ nàng không thoải mái, chỉ cười nhàn nhạt gật đầu: “Chỗ đó cũng được, cách viện con cũng không xa.”
Lời vừa dứt liền có một thân ảnh không hợp thời xông vào đại điện.
“Tham kiến chưởng môn.”
Tân Tử Bách lê tấm thân đầy thương tích do bị roi đánh, ngay cả đuôi tóc cũng bị lôi điện thiêu cháy đến xoăn quắt, vàng khè. Dù bước đi tập tễnh vẫn cố hành lễ, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Ngu Vọng Khâu thấy hắn thảm hại bèn hỏi: “Tử Bách, vết thương trên người ngươi là chuyện gì?”
Tân Tử Bách biết nếu nói thật là vì đánh bạc bị phạt sẽ không tránh khỏi bị trách mắng, liền chọn cách lùi một bước để tiến hai bước, thành khẩn đáp: “Đệ tử vi phạm tông quy, bị đại sư tỷ trừng phạt, đệ tử không dám oán trách nửa lời.”
Cảnh trưởng lão nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi. Tông môn có quy định, nếu không có trưởng lão trấn thủ thì đệ tử thân truyền của chưởng môn có thể thay mặt thi hành xử phạt. Ông ta biết rõ tính nết của đồ đệ mình, đoán cũng đoán được tám phần là nhân lúc các trưởng bối trong tông vắng mặt, tên này lại tái phạm tật đánh bạc.
Ngu Vọng Khâu khẽ “ừm” một tiếng, gật đầu: “Vậy ngươi không về tĩnh dưỡng cho tốt, tới Chấp Sự Đường làm gì?”
Tân Tử Bách ra vẻ do dự, chậm rãi nói: “Đệ tử khi nãy ở Huyền Hồ Điện vô tình nghe được vài lời đồn không hay về đại sư tỷ, bởi vậy muốn tới bẩm báo với chưởng môn, chỉ là vừa bước vào liền thấy…”
Ánh mắt hắn rơi xuống người Phương Chính và Phương Viên, đáy mắt thoáng qua vẻ “quả nhiên là vậy”, nhưng trên mặt lại làm bộ lo lắng: “Chẳng lẽ những lời kia không phải là tin đồn?”
Ngu Vọng Khâu chau mày: “Chúng ta mới ngồi đây một lúc mà bên ngoài đã đồn đại rồi sao?”
Cho dù bọn họ vẫn luôn ở trong Chấp Sự Đường chưa từng bước ra, nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió. Lúc Tạ Thính dẫn theo hai đứa nhỏ tới trước sơn môn, dưới chân núi đã có không ít đệ tử trông thấy. Sau đó Phương Dao bị Thủ Chuyết lấy danh nghĩa Cảnh trưởng lão mời đi, trước cửa Huyền Hồ Điện lại càng tụ họp nhiều đệ tử.