Ba người Thủ Chuyết, Tô Minh Họa, Cảnh Úc đứng bên cạnh đều ngây người, đây thật sự là sư phụ thường ngày nghiêm khắc, mở miệng là nói đến tông quy xử phạt của bọn họ sao?
Sao giọng nói lại còn pha chút mềm mỏng thế kia?
Bé gái nghiêng đầu, cảm thấy lão gia gia này hiền hòa dễ mến, rất khác với những người trong Ma Cung mà nó từng gặp. Ông không chỉ ôm nó ngồi lên đùi, còn rộng lượng cho nó sờ râu, do đó nó ngoan ngoãn đáp: “Phương Viên ạ.”
“Còn ca ca của con thì sao?”
“Phương Chính.”
So với muội muội lanh lợi và thân thiện, tính cách của Phương Chính lại trầm tĩnh hơn, không hề giống những đứa trẻ cùng độ tuổi. Ngoại trừ lúc mới gặp Phương Dao, nó và muội muội ôm chân nàng giả vờ khóc lóc một hồi, thì hầu hết thời gian nó đều có thể tự tìm việc để làm.
Ví như lúc này nó đang cúi đầu tỉ mỉ gỡ từng sợi tơ trắng bám trên múi quýt mà muội muội đưa cho, mãi đến khi gỡ sạch sẽ, chỉ còn lại múi quýt trơn láng mới chịu đưa vào miệng ăn.
Hai đứa trẻ đều theo họ nàng, Phương Dao liếc nhìn nam tử bên cạnh, khẽ hỏi: “Là ngươi đặt tên?”
“Là nàng đặt.” Nam tử cụp mắt nhìn nàng.
“...” Phương Dao lặng thinh.
Nam tử nhìn ra nàng đang ngượng ngùng, đáy mắt thoáng hiện ý cười, nhẹ giọng giải thích: “Ta không cha không mẹ, đến cái tên của mình cũng là tự đặt. Năm xưa khi hai đứa bé chào đời, ta và nàng đã thương lượng để cả hai theo họ nàng.”
Phương Dao chợt nhớ ra đến giờ vẫn chưa biết tên họ của hắn, bèn hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Tạ Thính.”
Phương Dao thầm nhẩm lại trong lòng, chỉ cảm thấy cái tên này có phần bình thường, dường như không xứng với diện mạo tuấn mỹ quá đỗi của hắn.
Bên kia, Cảnh Úc thấy Tạ Thính nghiêng đầu nhỏ giọng trò chuyện với Phương Dao, tức tới nỗi khóe mắt cũng ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi, tay vẫn không rời khỏi chuôi kiếm.
Tô Minh Họa ở bên cạnh vỗ nhẹ tay hắn qua lớp tay áo, khẽ lắc đầu, ra hiệu bảo hắn đừng gây chuyện nữa.
Ngu Vọng Khâu thì lại hài lòng gật đầu: “Phương Viên, Phương Chính, hai cái tên này không tệ, dễ nghe lại ẩn chứa thiên địa càn khôn. A Viên, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Năm tuổi rưỡi ạ.”
Tuổi tác quả thực khớp với lời kể.
Bất ngờ có được hai đồ tôn vừa đáng yêu vừa xinh xắn, trong lòng Ngu Vọng Khâu đương nhiên là vui mừng, nhưng trái lại trên mặt Phương Dao lại không hiện vẻ gì là hoan hỷ, ngược lại còn hơi nhíu mày như đang mang tâm sự.
Ngu Vọng Khâu trầm ngâm chốc lát, đề nghị: “Nếu con lo danh tiếng bị tổn hại, chi bằng cứ nói với người ngoài là con nhận nuôi bọn trẻ?”
So với tuổi thọ ngàn năm của tu sĩ, tuổi thọ của phàm nhân thật quá ngắn ngủi. Trăm năm sau, phàm nhân kia tóc đã bạc, về với đất trời, đồ nhi của ông ta vẫn sẽ lại cô đơn một mình.
Ngu Vọng Khâu thương nàng, vì nghĩ cho danh tiếng sau này của nàng mới đưa ra đề nghị này, nhưng ông ta nhất định cũng thương yêu hai đứa nhỏ như đồ tôn của mình.
“Sư phụ, con không để tâm đến ánh mắt người ngoài. Đã là con của con thì con sẽ nhận.” Phương Dao không chút do dự, từ chối đề nghị của sư phụ.
Điều khiến nàng phiền lòng là ngày thường nàng đến cả hoa cỏ còn không nuôi nổi, khi thì quên tưới nước, khi lại lơ là chăm sóc. Viện của Tô Minh Họa bên cạnh thì trồng đầy linh thảo linh chi, còn trong viện của nàng chỉ còn sót lại hai chậu xương rồng.