Lúc Hoàng Giai Giai đến nơi, thì bắt gặp một chị khóa trên đang tết tóc cho Nguyễn Trà. Bình thường cô hay buộc tóc đuôi ngựa cao, nhưng hôm nay mái tóc ấy đã được tết thành một kiểu tóc đuôi ngựa thấp hững hờ, vắt ngang qua một bên vai, nổi bật trên xương quai xanh mảnh mai, khiến cho khí chất của Nguyễn Trà trở nên mềm mại, dịu dàng hơn.
Nguyễn Trà chỉ mới ngồi không đó thôi mà đã toát ra tiên khí thuần khiết tựa như một nàng tiên nhỏ vậy.
Hoàng Giai Giai ngắm nhìn làn da trắng nõn nà của Nguyễn Trà, trong đầu không ngừng suy nghĩ, chắc hẳn khí hậu ở thị trấn nhỏ nơi Nguyễn Trà từng sinh sống rất ôn hòa nhỉ? Bây giờ mà đưa Nguyễn Trà đi ra ngoài, thì làm gì có ai có thể nhận ra là cô đã từng sinh sống ở trong một thị trấn nhỏ cơ chứ.
“Trà Trà, câu lạc bộ tiếng Anh của các cậu diễn vở kịch gì thế? Công chúa Bạch Tuyết hả? Hay là Người đẹp ngủ trong rừng? Hoàng Giai Giai thấy chỉ có mỗi mình Nguyễn Trà là không đi thay trang phục hoàng gia, lại nhìn trên mặt cô không hề trang điểm, nom có vẻ qua loa, không khỏi buồn bực: “Cậu đóng vai khách mời hả?
Nguyễn Trà nhìn thoáng qua gương mặt mình ở trong gương, cảm thấy có kiểu tóc hỗ trợ, cho nên khí chất quả thực quá dịu dàng, có chút lừa gạt người khác. Nghe thấy Hoàng Giai Giai hỏi vậy, cô bèn thuận miệng trả lời một câu: “Quả táo của hoàng hậu độc ác và nệm cao su trên giường lớn hai người nằm của người đẹp ngủ trong rừng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây