Ba phút sau, hai người đến một con hẻm tối tăm nhỏ hẹp, đi về trước khoảng hai trăm mét nữa, đã băng qua cầu vượt đến giao lộ, Nguyễn Trà thấy Chu Tiêu Nhiên vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện: “Cậu sợ sao? Không sao đâu, tôi có mang...
“Có sao hay không, em gái nhỏ đừng nói sớm quá.
Một bên con hẻm, một thanh niên cao lớn nhuộm tóc vàng dập tắt điếu thuốc trong tay, dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy hoa văn lớn được xăm trên cánh tay gã ta, áo khoác không tay màu đen, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ ngực và cơ bụng đồ sộ bên dưới.
Ngay sau đó, gã ta hoàn toàn bước ra khỏi bóng đêm, tướng mạo bình thường, thêm vào ánh mắt đánh giá đáng khinh, khiến Nguyễn Trà cảm thấy ghê tởm.
Chu Tiêu Nhiên từ đầu đến cuối không lên tiếng, sau khi nhìn thấy người đàn ông cơ bắp, rụt vai lại, trong lòng không nói rõ được là có hối hận hay không: “Xin, xin lỗi! Nói xong, ôm cặp sách quay đầu định bỏ chạy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây