Diệp Thanh Phong và Lưu Thụ vẫn luôn không hợp nhau, vốn dĩ hai lớp chuyên là A1 và A2 đáng lẽ đều do Diệp Thanh Phong phụ trách giảng dạy, dù sao thì ông cũng đã giành được huy chương vàng giáo viên cấp tỉnh, mà Diệp Thanh Phong cũng đã sẵn sàng hết cả rồi, nhưng Lưu Thụ lại dựa vào quan hệ mà cướp đi lớp A2.
Còn Lưu Thụ thì không hài lòng vì lớp của mình không bằng lớp A1, cứ vậy qua lại với nhau, hằn học giữa hai người cũng dần được tích tụ lại.
“Nhậm Khinh Khinh của lớp A2.
Lưu Thụ đập phiếu kiểm tra toán của Nhậm Khinh Khinh lên bàn, với vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo và hãnh diện, nói về điểm toán thì xét cả số lượng điểm tuyệt đối hay điểm trung bình thì lớp ông ta vẫn luôn bị lớp A1 lấn áp, mà đến cả Phó Thầm người được mệnh danh là thiên tài toán học cũng đang ở lớp A1.
Ông ta rất coi thường đám thiếu gia công tử kia, không phải chỉ là dựa vào việc học thêm ở nhà để củng cố kiến thức thôi sao? Nhưng trong bài kiểm tra tháng, Nhậm Khinh Khinh đã giải được câu hỏi phụ tám điểm, thực sự đã khiến ông ta mát mặt.
Diệp Thanh Phong liếc nhìn bài kiểm tra của Nhậm Khinh Khinh, khẽ hừ một tiếng: “Nhậm Kinh Khinh 148 điểm, không so được với 150 điểm của Phó Thầm. Ông khá ấn tượng với Nhậm Khinh Khinh, đây không phải chính là học sinh mới chỉ cần dùng hai mươi phút đã nộp bài sao.
Lúc đó khi nhìn vào phiếu trả lời, Diệp Thanh Phong đã để ý thấy có câu chọn sai, muốn bảo Nhậm Khinh Khinh về chỗ kiểm tra lại, nói không đúng thì có thể kiểm tra lại, ai mà ngờ người kia không biết ơn mà lại ngồi đợi thêm mười phút nữa, rồi lại lập tức nộp bài ngay.
Chờ chút.
Diệp Thanh Phong vừa nghĩ đến Nhậm Khinh Khinh, đột nhiên lại nhớ đến một nữ sinh nộp bài trước hạn, đứa trẻ đó tên là gì nhỉ? Ông không nhịn được mà gõ gõ đầu mình, nhất thời không thể nhớ ra được gì.
“Nhưng Nhậm Khinh giành được 8 điểm của câu hỏi phụ! Nếu không phải câu hỏi nhỏ số ba quá trình đã được đơn giản hóa, thiếu mất một công thức thì đã dành được điểm tuyệt đối rồi.
Lưu Thụ nói xong lại vắt chéo hai chân, trên gương mặt gầy gò của ông ta lại lộ ra ý cười đầy tự mãn: “Mà 10 điểm mà Nhậm Khinh Khinh bị trừ trước đó đều là do bất cẩn, đáp án đó chúng tôi đã làm ra trước đây rồi, nhưng tháng trước chúng ta đã thay đổi vị trí của các đáp án, nên con bé chỉ thuận tay làm như vậy thôi, còn phần điền trống chỉ thiếu có mấy điểm nhỏ, nói vậy có nghĩa là Nhậm Khinh Khinh biết làm hết! Nếu cẩn thận một chút thì chắc chắn có thể giành được 160 điểm.
Nói đến đây, ông cũng rất kinh ngạc, bình thường lúc Nhậm Khinh Khinh học trên lớp, học môn toán lúc nào cũng chỉ thuộc top dưới, không ngờ bài kiểm tra tháng lại phát huy năng lực, thẳng tiến đến vị trí điểm cao thứ hai của khối.
“Chỉ vì không cẩn thận, mà chỉ xếp thứ hai cũng thật đáng tiếc.
Diệp Thanh Phong đang giở bài thi ở phòng thi số hai mươi ba ra, các bài thi tháng đều được chia ra để chấm, trong đó Diệp Thanh Phong phụ trách hai câu hỏi chính và câu hỏi phụ cuối cùng, lúc đó khi chấm đến một bài đúng hoàn toàn, ông liền biết rằng bài thi đang được chấm chính là của nữ sinh nộp sớm thứ hai đó.
Dù sao thì khi ấy ông đã nhìn lướt qua cả bài thi đó, các câu đều đúng hết!
Giở tới rồi!
Sắc mắt Diệp Thanh Phong nhẹ nhõm hẳn, ông vội vàng lấy bài thi ra cộng điểm, ngay sau đó liền tính xong, tảng đá lớn trong lòng cũng đã được đặt xuống, quả nhiên là làm đúng hết, ông cười như không cười, kiêu ngạo nhìn về phía Lưu Thụ: “Nhậm Khinh Khinh của lớp các anh không được xếp thứ hai đâu, chỉ có thể lên đến hạng ba thôi.
“Anh nói vậy là có ý gì? Có người khác cũng đạt điểm 150 hay được 149 điểm sao? Trương Dật lớp các anh hay Hậu Gia Văn lớp chúng tôi? Lưu Thụ nhắc tới hai học sinh từng đạt điểm tuyệt đối cùng với Phó Thầm.
Một giáo viên ngồi bên trong lắc đầu nói: “Trương Dật 145 điểm, Hậu Gia Văn 147 điểm, tôi đã vào điểm rồi.
“Anh thấy thỏa mãn với số điểm 150 sao? Một tiếng cười trầm thấp phát ra từ trong cổ họng Diệp Thanh Phong, cứ như là niềm kiêu hãnh khi đang giễu cợt giáo viên chủ nhiệm lớp A2 vậy, ông lắc lắc tờ giấy trong tay, rồi nói: “Nguyễn Trà, 160 điểm!
Lưu Thụ hất tay, chiếc cốc đang cầm trên tay rơi bộp xuống đất một cái, mặt ông ta càng trở nên khó tin: “Không thể nào!
“Nguyễn Trà? Chưa nghe thấy bao giờ, là học sinh lớp A1 hay A2? Các giáo viên còn lại trong tổ toán cũng nhìn nhau, rõ ràng là chẳng ai biết đến Nguyễn Trà cả.
Mặc dù Nguyễn Trà nổi tiếng với đài phát thanh trong trường Trung học Số 2, những người có thể nhớ được tên Nguyễn Trà phần lớn đều là giáo viên dạy Tiếng Anh, bọn họ là giáo viên dạy toán, bình thường chỉ sử dụng đài phát thanh như một chiếc BGM * để viết giáo án.
*BGM có nghĩa “Background Music, dịch sang tiếng Việt là “Nhạc nền